Trương Huyễn trầm ngâm một chút nói: “Lệnh huynh ở trong nhà làm gì?”
“Hồi bẩm điện hạ, huynh trưởng ta thân thể không tốt lắm, mấy năm nay đều ở trong nhà tĩnh dưỡng.”
Trương Huyễn gật gật đầu, lại đem đề tài quay lại, “Tuy Lại bộ và Tô Bùi hai vị tướng quốc đều đề nghị bổ nhiệm tiên sinh làm tế tửu Quốc Tử Giám, nhưng ta muốn để tiên sinh tự mình quyết định, hiện tại có hai chức vụ, một cái là tế tửu Quốc Tử Giám, một cái là thượng thư tả thừa, tiên sinh có thể chọn một cái tùy ý.”
Vương Thiện nhất thời tim đập thình thịch. Tế tửu Quốc Tử Giám là tòng tam phẩm, chức quan tuy cao, lại là chức quan thanh nhàn, mà thượng thư tả thừa tuy là tứ phẩm quan, nhưng quyền lực cực lớn, điệp văn bên trong thượng thư tỉnh lục bộ đều phải tập hợp trước đến chỗ hắn thẩm tra lập hồ sơ, sau đó lại báo lên nội sử tỉnh.
Vương Thiện thực sự có chút khó xử. Hắn biết Bùi Củ một lòng muốn để mình đảm nhiệm tế tửu Quốc Tử Giám, đi bồi dưỡng đệ tử Thái Học và thành lập mạng quan hệ, nhưng Vương Thiện đã làm mười mấy năm ở Quốc Tử Giám, đã sớm làm rất nhàm chán rồi.
Hiện tại rốt cuộc có một cơ hội để hắn nắm giữ quyền lực, hắn sao có thể để cơ hội này chạy khỏi trong tay mình.
Biết rõ sẽ đắc tội Bùi Củ, nhưng Vương Thiện vẫn cắn răng nói: “Vi thần nguyện làm thượng thư tả thừa!”
“Lựa chọn rất sáng suốt!”
Trương Huyễn khẽ gật đầu khen ngợi nói: “Vương sứ quân biết thâm ý của lựa chọn này không?”
Vương Thiện ngẩn ra, hắn nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu nói: “Vi thần ngu dốt, vẫn không nghĩ ra, xin điện hạ chỉ rõ.”
“Nói như vậy đi! Thượng thư tả thừa là ta tôn trọng đối với Thái Nguyên Vương thị, hiểu chưa?”
Vương Thiện nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Tế tửu Quốc Tử Giám là xem ở mặt mũi Bùi Củ, nhưng thượng thư tả thừa lại không phải, mà là Trương Huyễn kính trọng đối với gia tộc bọn họ.
Tế tửu Quốc Tử Giám thật ra là chức quan của Bùi Củ, chỉ là Vương Thiện hắn thay Bùi Củ thật cẩn thận cầm, mỗi tiếng nói cử động đều phải nghe Bùi Củ an bài, nhưng thượng thư tả thừa lại là thuộc về Vương Thiện gã, thuộc về Thái Nguyên Vương thị, không quan hệ với Bùi Củ, hành động lơ đãng này của Tề vương điện hạ đem Vương gia từ trong bóng ma Bùi gia rút ra.
Trong lòng Vương Thiện nhất thời tràn ngập cảm động và cảm kích, hắn bái lễ thêm, “Ân của điện hạ, Vương gia khắc trong tâm khảm.”
Trương Huyễn cười cười, lại hỏi: “Vương sứ quân và Ôn Đại Hữu quen thuộc không?”
“Đương nhiên rất quen, huynh trưởng của ba huynh đệ Ôn thị, hắn vốn làm quan ở dưới trướng Lý Uyên, bởi thân thể không tốt từ chức, hiện tại hẳn là ở Thái Nguyên.”
Trương Huyễn thản nhiên nói: “Hắn hiện tại ở An Dương, dân bộ thượng thư Lý Cương hướng ta đề cử hắn làm tế tửu Quốc Tử Giám, nếu tiên sinh từ bỏ chức tế tửu Quốc Tử Giám, vậy ta sẽ quyết định bổ nhiệm hắn.”
Vương Thiện yên lặng gật đầu, thì ra người Tề vương thật sự nhìn trúng là Ôn Đại Hữu, hắn càng thêm may mắn mình chưa lựa chọn chức quan này. Tuy Ôn Đại Hữu cũng là người Tịnh Châu, nhưng phụ thân Ôn Đại Hữu Ôn Quân Du và Bùi gia quan hệ rất bất ổn, hơn nữa đối đầu với Bùi Củ, Tề vương lựa chọn Ôn Đại Hữu, chẳng phải là tự tra thuốc mắt cho Bùi Củ?
Trong lòng Vương Thiện bỗng có điều cảm ngộ, Trương Huyễn ở một mức độ nào đó đã có điều bất mãn đối với Bùi Củ.
Nhưng Vương Thiện cũng chưa lắm lời, hắn thành khẩn nói với Trương Huyễn: “Điện hạ, luận học thức ta không bằng Ôn Đại Hữu, điện hạ lựa chọn hắn làm tế tửu Quốc Tử Giám, có thể nói danh chính thực quy.”
Trương Huyễn gật gật đầu. Vương Thiện này là người thông minh, biết cái nào nên nói, lời nào không nên nói, là một người hiểu được tiến thối.
Trương Huyễn tuy rất phản cảm Bùi Củ vì ích lợi bản thân mà nhiều lần nhúng tay bổ nhiệm nhân sự quan trọng của Lại bộ, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc trở mặt với Bùi Củ, hắn bây giờ còn cần tiếng tăm Bùi Củ để ổn định triều đình mới, cho nên Trương Huyễn cuối cùng áp dụng một loại tư thái làm dịu, một mặt hắn kiên trì nguyên tắc, không cho tư tâm của Bùi Củ thực hiện được, chức quan Bùi Củ muốn hắn không cho một cái.
Một mặt khác, hắn cũng cần ở trình độ nhất định trấn an Bùi Củ, tránh hắn lấy lớn tuổi từ quan để uy hiếp mình, do đó uy hiếp đến sự ổn định của triều đình mới, cho nên Trương Huyễn không chỉ đem thượng thư tả thừa chức quan quan trọng như vậy cho Vương Thiện, đồng thời bổ nhiệm Trần Đào làm thái thú Võ Đô quận, mặt khác, Trương Huyễn lại bổ nhiệm Bùi Tuyên Khí phụ thân Bùi Trí Trí làm bác sĩ Quốc Tử Giám.
Loại thủ đoạn vừa đấm vừa xoa, hai bút cùng vẽ này tuy không biết hiệu quả như thế nào, nhưng ít ra Bùi Củ trầm mặc, hắn lấy phương thức trầm mặc tiếp nhận Trương Huyễn an bài.
Trong thư phòng của Bùi Củ, Vương Thiện và Bùi Củ ngồi đối mặt nhau. Bùi Hoằng mới từ An Dương trở về báo cáo công tác ngồi phía sau Bùi Củ, Bùi Củ mặt trầm như nước, không nói một lời nghe Vương Thiện giải thích.
Vương Thiện đêm nay là đặc biệt đến giải thích cho Bùi Củ lựa chọn của hắn, Vương Thiện cũng không phủ nhận hắn từng có lựa chọn, hắn lựa chọn thượng thư tả thừa mà bỏ tế tửu Quốc Tử Giám, hắn biết loại chuyện này không thể giấu được Bùi Củ, nhưng hắn cũng không muốn giấu diếm, hắn là nhân vật số ba của Thái Nguyên Vương thị, mà không phải môn sinh Bùi gia, hắn có tôn nghiêm của mình.
“Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, Vương gia chúng ta cũng dốc sức ủng hộ hắn, chỉ quân lương trước sau cho một vạn thạch, nhưng chúng ta không nhận được sự tôn trọng tương ứng, trong quan lớn hiển quý ở Trường An không có vị trí của Thái Nguyên Vương thị, cho nên huynh trưởng ta quyết định quay sang ủng hộ Trương Huyễn. Ta cảm thấy Trương Huyễn rất rõ chuyện tế tửu Quốc Tử Giám, nhưng hắn vẫn đem địa vị cao thượng thư tả thừa cho ta, đây là hắn tôn trọng đối với Vương gia, ta sao có thể không nhận nhân tình này của hắn?”
Vương Thiện thái độ rất cung kính, biểu đạt cũng rất hàm súc, nhưng ý tứ của hắn lại rất rõ ràng, Trương Huyễn phong hắn làm thượng thư tả thừa cũng không phải mặt mũi Bùi Củ, mà là mặt mũi Thái Nguyên Vương thị. Tuy Vương Thiện biết nói như vậy sẽ đắc tội Bùi Củ, nhưng có một số lời hắn phải nói rõ, anh em ruột còn cần tính toán rõ ràng, huống chi bọn họ chỉ là thân gia.
Món nợ này nếu không tính rõ, người khác sẽ cho rằng Vương Thiện hắn nợ Bùi Củ nhân tình cực lớn, Bùi Củ cũng sẽ cho rằng như vậy, như vậy Vương Thiện hắn thậm chí Thái Nguyên Vương thị đừng mơ xoay người nữa, cho nên hắn phải khiến Bùi Củ rõ ràng, Vương Thiện hắn không nợ Bùi gia nhân tình.
“Ta rất xin lỗi. Ta không lựa chọn tế tửu Quốc Tử Giám, cô phụ ý tốt của Bùi công.”
Sắc mặt Bùi Củ rất khó coi, hắn đương nhiên hiểu ý đồ đến của Vương Thiện, cùng với nói hắn là đến giải thích xin lỗi, không bằng nói hắn là đến quyết liệt với Bùi gia. Bùi Củ tức giận đến hầu như muốn phát tác, sau một lúc lâu, Bùi Củ lạnh lùng nói: “Ta quả thật cũng cảm thấy chức tế tửu Quốc Tử Giám không thích hợp Vương tả thừa, Tề vương điện hạ nhìn người so với ta càng chuẩn hơn, lần này là ta an bài sai lầm rồi. Vậy ta chúc Vương tả thừa thăng chức rất nhanh.”