Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 794 - Chương 672: Năm Mới Đang Tới (2)

Chương 672: Năm mới đang tới (2)
Chương 672: Năm mới đang tới (2)

Vương Thiện đương nhiên nghe hiểu ý châm chọc trong giọng nói của Bùi Củ, trên mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, liền đứng dậy nói: “Đa tạ Bùi công cho ta cơ hội giải thích này. Vậy ta sẽ không quấy rầy Bùi công nghỉ ngơi nữa, cáo từ!”

Bùi Củ cũng không muốn gặp lại người này, liền nói với trưởng tôn Bùi Hoằng: “Thay ta đưa Vương tả thừa ra ngoài, cần cung kính nhiều hơn, tuyệt đối không thể chậm trễ.”

Bùi Hoằng nghe hiểu mâu thuẫn giữa hai người, hắn âm thầm cười khổ một tiếng, đứng dậy đưa Vương Thiện ra khỏi cửa lớn, đi đến cửa lớn. Vương Thiện thở dài, nói với Bùi Hoằng: “Chỉ sợ lần này làm tổ phụ ngươi thất vọng rồi.”

Bùi Hoằng cười nói: “Vương công xin yên tâm, Bùi Vương hai nhà hữu nghị đã kéo dài mấy trăm năm. Tin tưởng về sau còn có thể kéo dài tiếp, sẽ tuyệt không dễ dàng lật thuyền.”

Vương Thiện vỗ vỗ bờ vai của hắn, vui mừng cười nói: “Có câu này của ngươi ta an tâm, thay ta khuyên nhủ tổ phụ ngươi.”

“Ta biết, Vương công đi thong thả!”

Vương Thiện thở dài trong lòng một tiếng, Bùi Củ thật sự là càng già càng hồ đồ, còn không rộng lượng bằng cháu lão, hắn lắc đầu liền xoay người bỏ đi.

Bùi Hoằng tiễn bước Vương Thiện, tuy hắn rất không muốn đi thư phòng của tổ phụ nữa, nhưng hắn biết mình không thể không đi, Bùi Hoằng chỉ đành kiên trì quay trở về thư phòng của tổ phụ.

“Tên khốn kiếp đó đi rồi sao?” Bùi Hoằng vừa vào cửa, tổ phụ Bùi Củ đã xanh mặt hỏi.

Bùi Hoằng vội nói: “Đã đem hắn tiễn bước rồi.”

Bùi Củ chỉ chỉ vị trí, “Ngươi ngồi xuống!”

Bùi Hoằng không dám kháng mệnh, chỉ đành thành thành thật thật ngồi xuống. Bùi Củ hừ nặng một tiếng nói: “Ta nghĩ ngươi cũng có thể hiểu rồi, cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí, cái gì gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm, hôm nay Vương Thiện này đã biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, thiệt cho ta còn đem hắn coi là thân gia, toàn tâm toàn ý nghĩ cho hắn, kiếm quan chức cho hắn, hiện tại thì tốt rồi, vừa làm chức quan nhỏ đã trở mặt, cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí, chính là đây.”

Trong lòng Bùi Hoằng như gương sáng, nếu tổ phụ không cường thế như vậy, không khí thế bức người như vậy, Vương Thiện cũng sẽ không chạy tới cửa giũ sạch quan hệ, dù sao Vương thị gia tộc vẫn là gia tộc lớn số một Tịnh Châu, bọn họ cũng có tôn nghiêm của mình, chỉ có thể nói tổ phụ quá không tôn trọng Vương gia.

Trong lòng Bùi Hoằng rõ ràng, nhưng hắn lại không dám khuyên tổ phụ ở lúc này, lúc này khuyên bảo chỉ có thể là lửa cháy đổ thêm dầu, chắc chắn kiến tổ phụ tức chết, chỉ có thể chờ về sau tổ phụ tỉnh táo lại chậm rãi khuyên lão.

“Tổ phụ không nên vì chút việc nhỏ này tức giận tổn thương thân thể, xin tổ phụ bảo trọng hơn!” Bùi Hoằng chỉ đành từ phương diện thân thể hàm súc khuyên tổ phụ không cần so đo nữa.

Bùi Củ chưa nghe được ý chân thật của tôn tử, còn cho rằng hắn là đang nghĩ cho sức khỏe của mình, lão gật gật đầu, “Ngươi nói đúng, tức giận vì loại tiểu nhân này không đáng giá, nhưng ta cũng rất cảm kích Trương Huyễn, hắn khiến ta nhìn thấu một người, nếu không tương lai ta thế nào cũng ngã trên tay y.”

“Tổ phụ, là Tề vương điện hạ!” Bùi Hoằng có chút bất mãn tổ phụ gọi thẳng tên Trương Huyễn.

Bùi Củ kinh ngạc nhìn trưởng tôn một cái, chỉ thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, mơ hồ đã có khí độ của đại gia. Bùi Củ dù sao kinh nghiệm đạo lí đối nhân xử thế, lão cũng chưa bởi vì trưởng tôn bất mãn mà căm tức, ngược lại, trưởng tôn kiên trì nguyên tắc của mình, không chịu hòa theo mình, đây mới là phong phạm gia chủ nên có.

Trong lòng Bùi Củ nhất thời vui mừng không thôi, đám con lão đều không có tiền đồ gì, nhưng cháu lão lại lại bắt đầu quật khởi. Bùi Củ vuốt râu cười nói: “Là tổ phụ nói sai rồi, nên xưng Tề vương điện hạ.”

Giờ khắc này, sự không vui Vương Thiện mang đến cho lão sớm bị ném ở sau đầu, trong lòng lão chỉ có tương lai Bùi thị. Bùi Củ càng nghĩ càng vui, cuối cùng thế mà nhịn không được cười lên ha ha.

~~~~

Ngày qua thật sự nhanh, dần dần đến cuối năm, từ hai mươi lăm tháng chạp bắt đầu, không khí tết ở quận Bắc Hải đã bắt đầu nồng hậu hẳn lên, đặc biệt một trận tuyết lớn tới bất ngờ vào hai mươi bảy tháng chạp, một đêm tuyết lớn phủ lên cho Ích Đô thành một cái áo tuyết thật dày, sau khi trời sáng, toàn bộ thành trì biến thành thế giới tuyết trắng, trong thành khắp nơi là tiếng cười vui của bọn nhỏ.

Tết năm nay đối với rất nhiều người đều là một năm đặc thù, nhất là bách quan triều đình, đại bộ phận triều quan đều không phải người Thanh Châu, nhưng tình thế đặc thù năm nay bọn họ không thể về quê tham gia tế tổ, chỉ có thể lưu thủ triều đình.

Tình thế năm nay quả thật rất đặc thù, vương triều tân Tùy sắp ở trong tháng giêng dời đô tới An Dương, cũng chính là Trung Đô, qua năm sau, văn võ bá quan sẽ chuẩn bị đại kế dời đô.

Mặt khác, triều đình Trường An đã phát ra tin tức, Lý Uyên sẽ ở mùng một tháng giêng đăng cơ làm đế, chính thức tách ra khỏi Đại Tùy, đây cũng là một tin tức chấn động thiên hạ, vô luận đối với Lạc Dương, hay là đối với Trung Đô đều sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn, đối với mỗi một đại thần đều là một lần khảo nghiệm.

Nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, năm nay lại là một năm mới làm người ta chờ mong, tuy đông xuân liên tục hạn mang đến ảnh hưởng bất lợi cho cây trồng vụ hè, nhưng thu hoạch vụ thu lại đã cho bồi thường, Trung Nguyên, Sơn Đông, Hà Bắc các nơi thu hoạch lớn, khiến tết năm nay trở nên đặc biệt vui vẻ.

Còn ba ngày nữa sẽ là tết, từng nhà giết heo giết dê, giăng đèn kết hoa, trong sân dựng cây gậy trúc quấn vải đỏ, dán môn phù, ném giày cũ, bộ đồ mới của bọn nhỏ cũng đã làm xong, một số đứa trẻ sốt ruột khó dằn nổi thậm chí đã sớm mặc vào bộ đồ mới, mỗi góc Ích Đô thành đều tràn ngập hơi thở năm mới.

Trong Tề vương phủ, Trương Huyễn đang ôm hai đứa con bảo bối vừa đầy tháng nói chuyện phiếm với người trong nhà. Hai đứa bé chỉ chênh nhau mười ngày, nữ hài tử hơi lớn, nam hài hơi nhỏ, nhưng theo Trương Huyễn thấy đều không sai biệt lắm, đều non mịn như nhau, khiến hắn vui vẻ.

Mọi người đang thảo luận tên của hai đứa trẻ, tên tự của hai đứa là ông ngoại Lô Trác đặt, nữ hài gọi là Trương Tễ, lúc nó sinh ra vừa lúc là liên tục vài ngày mưa đông mới tạnh, ánh mặt trời từ trong mây lộ ra, đây là ý tễ dụ, đồng thời bên trong lại chứa chữ ‘Tề’, thể hiện nơi nó sinh ra.

Mà nam hài tên là Trương Lỗ, tỏ vẻ nó sinh ra ở đất Tề Lỗ, tuy cái tên này khiến Trương Huyễn nghĩ tới quân phiệt Trương Lỗ cuối đời Hán, nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng cái tên này không tệ, hơn nữa Vũ Nương lại cảm thấy tên đứa nhỏ rất hoành tráng, Trương Huyễn không tiện nói cái gì nữa.

Lúc này, một thị nữ đi vào nội đường, ở bên tai vương phi Lô Thanh nói nhỏ vài câu. Lô Thanh cười nói với Trương Huyễn: “Bên ngoài có người báo lại, lão bằng hữu của tướng quân đến.”

Bình Luận (0)
Comment