Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 61

NT5. Gió Trong Sớm Bình Minh

“Finn.”  Daniel gọi Thẩm Phong Lai từ phía sau, “Muốn uống chút whisky không?”

Thẩm Phong Lai mặc bộ đồ nhảy dù liền thân màu cam đỏ, chất liệu cứng cáp, đang ngồi trên tảng đá ngoài lều, một chân co lên, đầu cúi xuống chăm chú nhìn màn hình điện thoại nên không đáp lại.

Ngay sau lều là vách núi, rừng thông nối dài phủ dọc sườn núi. Gió thổi rất mạnh, rừng thông cuộn lên như từng lớp sóng biển, phát ra âm thanh xào xạc vang vọng mãi trong thung lũng.

Một chút ánh sáng mờ từ chân trời dần lan ra, phủ lên gương mặt họ một vòng sáng nhẹ.

Daniel nhún vai, không để tâm, còn cười hì hì ghé sát lại xem.

Trên điện thoại đang phát một đoạn video diễn tấu piano, người biểu diễn là một chàng trai trẻ mặc áo đuôi tôm, hoặc nói là cậu bé có lẽ còn phù hợp hơn.

Khoảng cách quay hơi xa, không nhìn rõ được khuôn mặt, chỉ có thể thấy cậu trong ống kính dáng vẻ tuấn tú, cao gầy, khi ngồi trên ghế đàn, tư thế tao nhã, động tác đôi tay trôi chảy, dưới ánh đèn sân khấu trông như một vì sao lấp lánh.

Cậu đang chơi một bản nhạc.

Tiếng nhạc phát ra từ loa điện thoại hơi méo mó, nhưng âm sắc vẫn đẹp vô cùng, những nốt nhạc tinh tế toát lên cảm xúc hùng tráng mãnh liệt, tựa như một bản anh hùng ca tráng lệ. Sức sống thuần khiết và phóng khoáng của tuổi trẻ như muốn hóa thành hình, khiến cả người ngoại đạo chẳng nghe ra được kỹ thuật gì cũng lập tức bị rung động và bị kéo tuột vào không gian của cậu.

“Nghe hay quá.” Daniel cảm thán, rồi nhìn sang Thẩm Phong Lai: “Cậu thích âm nhạc à?”

Thẩm Phong Lai im lặng một lúc rồi thản nhiên đáp: “Thích chứ.”

Daniel quen biết Thẩm Phong Lai ở câu lạc bộ thể thao mạo hiểm, ngay từ đầu đã bị phong cách chơi liều lĩnh, mạnh mẽ, không biết sợ của chàng trai phương Đông này thu hút. Hai người dần trở nên quen thân hơn nhờ nhảy dù. Daniel không hiểu về âm nhạc, nhưng nghĩ kỹ thì đúng là Thẩm Phong Lai trông có khí chất trầm ổn, sống nội tâm, giống như một người đam mê nghệ thuật.

Daniel không khỏi tò mò, thế là ngồi xuống, với tay bấm vào ảnh đại diện của người đăng video, Thẩm Phong Lai cũng không ngăn cản.

Một tài khoản hiện ra, lượng fan không ít, phần lớn video đều liên quan đến âm nhạc cổ điển, chắc là một nhà phê bình âm nhạc kỳ cựu. Mấy bài đăng gần đây đều là bình luận về màn thi đấu của nghệ sĩ piano tóc đen kia, khen trình độ cậu ấy xuất sắc, biểu hiện tinh tế, là một quán quân danh xứng với thực.

Daniel hỏi y: “Không ngờ cậu thật sự theo dõi mấy thứ này, đây là cuộc thi rất ghê gớm à?”

Thẩm Phong Lai khẽ gật đầu: “Cuộc thi ba năm một lần, ngôi vô địch đã bỏ trống nhiều năm rồi. Lần này, em ấy trở thành quán quân trẻ tuổi nhất.”

Daniel lại nghe thêm một lúc, rồi nói: “Cậu ấy chơi rất tốt.”

Thẩm Phong Lai nhìn thẳng về phía trước, tự nhiên đặt điện thoại xuống: “Thật ra em ấy còn có thể chơi hay hơn nữa.”

Daniel sững người.

“Khả năng đồng cảm của em ấy quá mạnh, quá dễ truyền cảm xúc của mình vào âm nhạc, đó là con dao hai lưỡi.” Thẩm Phong Lai trông có vẻ thờ ơ, nhưng giọng lại thấp và trầm như đang nói với chính mình. “Em ấy hơi căng thẳng, bất an, có lẽ còn cảm thấy cô đơn.

Daniel không nhịn được bật cười: “Finn, cậu nói thế nghe chẳng khác gì một fan cuồng.”

Thẩm Phong Lai không lên tiếng, một lúc lâu sau mới khẽ bật cười: “Nói vậy cũng không sai.”

Trước đó, Daniel hoàn toàn không thể tưởng tượng người lạnh nhạt như Thẩm Phong Lai lại nói ra những lời như thế, hắn còn định hỏi thêm gì đó, nhưng Thẩm Phong Lai đã đứng dậy bước đi về phía trước, nên hắn chỉ nhún vai, không hỏi nữa.

Phía trước họ chính là đỉnh núi cao nhất châu Đại Dương, núi Cook của New Zealand. Núi đã bắt đầu phủ tuyết theo mùa, đỉnh núi chìm khuất trong tầng mây mờ ảo. Xa hơn nữa, toàn bộ dãy Alps phía Nam trải dài đến tận chân trời, rồi biến mất ở nơi tầm mắt không thể chạm tới.

Đó là một sự thể hiện rất trực tiếp về sức mạnh của thiên nhiên, khiến mọi ngôn từ hay cảm xúc như đều mất hết ý nghĩa, cho dù đã nhìn thấy nó bao nhiêu lần, nó vẫn khơi dậy sự kính sợ từ tận đáy lòng, một khát khao được khuất phục trước bước chân của nó.

Daniel tựa lưng vào tảng đá phía sau, nhìn đỉnh núi tuyết dần dần nhuộm màu vàng kim, rồi hỏi: “Cậu thật sự muốn free-fall à?”

Thẩm Phong Lai đáp bằng giọng khá bình thản: “Ừ. Hôm nay thử xem. Tôi định đáp xuống sông băng Tasman.”

“Sông băng? Chơi liều vậy luôn?” Daniel liếc y một cái. “Tuy bây giờ trông thời tiết ổn, nhưng tình trạng băng thì khó đoán lắm, nhỡ gặp chỗ băng nứt, không chừng bị kẹt lại trên núi đấy, độ nguy hiểm rất cao.”

“Chẳng phải còn có cậu sao?” Thẩm Phong Lai nói.

“… Tha cho tôi đi, Finn, cậu biết đấy, tuy tôi có thâm niên nhưng tiến độ USPA lại không bằng cậu.” Daniel bất lực lắc đầu. “Tôi không làm nhân viên an toàn cho cậu được đâu.”

“Tôi không cần nhân viên an toàn, cậu làm điều phối viên là được.” Thẩm Phong Lai bình tĩnh nói. “Nhảy thêm hai lần nữa là tích đủ điểm để lên hạng D rồi.”

“Nhanh vậy?” Daniel kinh ngạc.

Thẩm Phong Lai chỉ “Ừ” một tiếng.

“Tôi thật sự chưa thấy ai liều bằng cậu.” Tuy nói vậy, song giọng điệu Daniel lại đầy phấn khích. “Điểm của cậu chắc vào bảng xếp hạng rồi nhỉ? Sao, cậu cũng định đi thi à?”

Không ngờ Thẩm Phong Lai lại lắc đầu, đưa tay chỉ về phía đỉnh núi tuyết đang được ánh nắng vàng rực chiếu lên, chậm rãi nói: “Tôi muốn đến nơi đó.”

Daniel nhìn theo.

Núi Cook, nơi được người Maori tôn xưng là “Aoraki”.

Truyền thuyết kể rằng, vùng đất trắng xóa, chưa từng có dấu chân người trên đỉnh núi ấy là thánh địa cuối cùng của thế gian, nơi cư ngụ của các vị tổ linh của mảnh đất này. Người Maori trước khi đưa ra những quyết định trọng đại đều tìm kiếm sự che chở và chỉ dẫn của Người, đó là một phong tục rất cổ xưa.

Nhưng đỉnh núi có độ cao lớn, gió lại phức tạp và thay đổi khó lường, theo quy định liên quan, chỉ những người đã đạt cấp D của USPA mới được lựa chọn đáp xuống địa hình như vậy trong trạng thái tự do.

Những người đam mê thể thao mạo hiểm đều có một trái tim khao khát chinh phục.

Daniel ngẩn ra một lúc, rồi không nhịn được huýt sáo: “Ngầu thật.”

Thẩm Phong Lai khẽ bật cười.

Y mặc bộ đồ nhảy dù chất liệu cứng cáp, xắn tay áo hai bên lên, để lộ những đường cơ tay rắn chắc và cân đối.

“Tôi thích ngọn gió trên cao,” giọng Thẩm Phong Lai rất nhẹ, “và dãy Alps phía Nam nhìn từ bầu trời.”

New Zealand là thánh địa của các môn thể thao mạo hiểm, việc gặp được những thứ này vừa là tình cờ, cũng là điều tất yếu.

Lần đầu tiên rơi thẳng xuống từ không trung, hơn bốn nghìn mét trên cao tĩnh lặng đến kỳ lạ, ngoài ánh mặt trời rực rỡ và tiếng gió gào thét thì chẳng còn gì khác.

Cảm giác mất trọng lực dữ dội kèm theo hơi lạnh của băng tuyết ập tới, thế giới trong khoảnh khắc như sụp đổ rồi tái sinh, trong vài chục giây ấy, y có được một sự yên bình ngắn ngủi nhưng tuyệt đối, cho phép bản thân suy nghĩ rất nhiều điều mà không bị quấy nhiễu, rồi từ đó nảy sinh một sự dũng khí liều lĩnh đến khó hiểu.

Y gần như lập tức trở nên phụ thuộc vào cảm giác mất trọng lực ấy.

Thẩm Phong Lai đưa tay lên che ánh mặt trời ngày càng chói lóa, Daniel quay sang nhìn y, nhưng chỉ miễn cưỡng thấy được nửa mặt nghiêng, hàng mi hơi rủ xuống, như thể đang ngẩn ngơ nhìn bàn tay mình.

“Nếu tôi thành công, tôi có chuyện muốn làm.”

Daniel truy hỏi: “Chuyện gì?”

Thẩm Phong Lai không trả lời, chỉ tựa người ra sau, khẽ thở ra một hơi rất nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment