Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba

Chương 11

Nhưng Phó Lễ không nghe thấy.

Một người có thể vứt bỏ mạng sống của vị hôn thê ngay trước họng súng, làm sao có thể đảm bảo rằng trước nhan sắc, hắn ta sẽ nhớ đến người thứ ba đã phai tàn?

Hắn ôm tôi bước vào sàn nhảy, hòa mình theo điệu nhạc du dương.

“Tiếu Tiếu, anh nhớ cảm giác được ôm em.” Phó Lễ thì thầm bên tai tôi.

Tôi cười, làm động tác “suỵt”, xoay vòng trong điệu nhảy, ánh mắt lưu luyến, nhìn hắn dần dần mất đi lý trí.

Hừm, thì ra đây là người đàn ông mà tôi đã từng yêu bấy lâu nay.

Tôi dựa vào vai hắn, nỉ non: “Anh có thể kể cho em nghe về khoản đầu tư của nhà anh ở phía nam thành phố được không? Giờ em không còn ai nương tựa nữa, anh biết mà.”

“Người ta nói, cầu người không bằng cầu mình, nếu em tự kiếm tiền được…”

Phó Lễ cười.

Hắn nói bên tai tôi: “Được. Em muốn học gì cũng được, chỉ cần em còn cười với anh…”

Kết thúc một điệu nhảy, tôi và Phó Lễ buông nhau ra, rời khỏi sàn nhảy.

Mắt em gái tôi đỏ hoe, nhìn Phó Lễ đầy thương cảm.

Nhưng tiếc là Phó Lễ vẫn không nhìn cô ta, vì dì Trần đã gõ ly rượu: “Mọi người, tôi có một yêu cầu, cũng xem như một quyết định, muốn nhân cơ hội này công bố.”

Bà chỉ vào tôi: “Đây là con gái một người bạn cũ của tôi, cũng là tiểu thư của tập đoàn Bằng Việt. Tôi và các cổ đông khác nhìn con bé lớn lên, cũng có mối quan hệ rất tốt với mẹ con bé.”

“Hôm nay chúng tôi đã bàn bạc, quyết định với tư cách là cổ đông, đề nghị con bé vào thực tập trong ban quản lý của Bằng Việt. Nếu tương lai con bé thừa kế sản nghiệp, chúng tôi cũng sẽ yên tâm phần nào.”

Cả khán phòng kinh ngạc.

Tôi mỉm cười bước đến trước dì Trần, cảm ơn bà, rồi từ trên cao nhìn xuống sự bối rối của bố và vẻ không cam lòng của em gái.

Trước đây em gái tôi muốn vào công ty, nhưng không muốn bắt đầu từ vị trí thấp, muốn trực tiếp làm tổng giám đốc, bị dì Trần và các cổ đông từ chối thẳng thừng.

Dì Trần nói không yên tâm với người như vậy vào ban quản lý.

Nhưng bây giờ, đứa con gái không được yêu thương như tôi lại được bà ấy hết sức đề cử.

Tôi nhìn ánh mắt giận dữ đến muốn phun lửa của bố và mẹ kế, nở một nụ cười rạng rỡ hơn.

Có thể trách ai được, khi người cùng cha đồng cam cộng khổ lúc còn cơ hàn chính là mẹ tôi.

Những cổ phần trong tay mẹ tôi, thật sự có thể khiến bố tôi thương gân động cốt.

Các mối quan hệ mà mẹ tôi giúp bố duy trì, cũng thật sự có thể uy hiếp ông.

Chỉ tiếc là mẹ tôi và tôi trước đây chưa từng nghĩ đến việc sử dụng tài nguyên trong tay mình như vậy.

Bình Luận (0)
Comment