Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba

Chương 12

Trong khán phòng, nhạc du dương vang lên, tôi cười lớn, nhảy múa, và tiếp khách trong cơn giận dữ của bố tôi, làm những việc mà Nhan Tiếu Tiếu trước đây nhút nhát không bao giờ dám làm.

Trở thành người nổi bật nhất đêm nay, giữ chặt ánh mắt của Phó Lễ.

Em gái tôi giận đến run cả người, liên tục phàn nàn với bố, nước mắt lưng tròng.

Nhưng dì Trần nói chuyện với bố tôi một lúc, ông mệt mỏi gật đầu, đẩy em gái tôi ra.

Tôi nhìn cuộc tranh cãi bên kia từ phía sàn nhảy, nâng ly cùng em gái, nhấp một ngụm nước nho.

Em gái nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi bất chợt bước về phía tôi. Khi đến trước mặt, cô ta bỗng trượt chân, va vào tôi.

Bị va mạnh, tôi loạng choạng sắp ngã. Em gái hốt hoảng la lên: “Chị ơi em xin lỗi, em không cố ý! Em bé trong bụng chị không sao chứ, ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm nhất…”

Phòng tiệc lập tức im lặng.

Mọi người lại bắt đầu bàn tán: “Nhan Tiếu Tiếu mang thai sao? Con của ai thế?”

“Không biết, nhưng cô ấy quả thật đã biến mất nửa năm.”

“Vậy trong nửa năm đó đã có con sao? Sao không nghe nói cô ấy kết hôn nhỉ?”

Tôi nhún vai, lắng nghe những lời bàn tán của mọi người như một trò tiêu khiển vô vị, nhưng trong lòng lại nghĩ đến đôi mắt tinh ranh và sáng ngời của cha đứa bé.

Lúc đó, ngày nào tôi cũng khóc, đến nỗi suýt mù vì khóc.

Lúc đầu, Lục Triển hung hăng quát tôi nín khóc, nhưng sau đó tôi nhận ra hắn sẽ không làm tổn thương mình, nên càng được đà khóc to hơn.

Lục Triển bất đắc dĩ đưa giấy cho tôi, một lúc sau, gãi gãi đầu: “Hay là tôi đưa cô về nhé? Tiền chuộc cũng đã nhận rồi.”

Tôi lắc đầu.

Tôi không khóc vì bị buộc phải đi theo Lục Triển.

Tôi khóc vì tôi thật sự không còn nhà.

Mẹ không còn, bố trở thành bố của em gái, còn Phó Lễ cũng trở thành của em gái.

Tôi không còn một người thân nào nữa.

Vậy đưa tôi về làm gì? Tôi không có nhà, ở đâu cũng là tha hương thôi.

Lục Triển lặng lẽ nhìn tôi khóc, một lúc sau, hắn tò mò: “Đã đến nước này rồi, tại sao không thấy cô chửi vài câu cho hả giận?”

Tôi nức nở nói: “Con gái phải có giáo dưỡng, có những lời, dù trong hoàn cảnh nào, cũng không được nói ra.”

Lục Triển ngẩn người.

Một lúc sau, hắn cười ngả nghiêng: “Chả trách cô bị người ta cướp sạch trơn, nhà cửa, bố đẻ, đàn ông, không còn gì cả.”

Tôi tức giận lườm hắn, hắn lại giúp tôi lau nước mắt, kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Câu chuyện cũng đơn giản thôi, là về hai người bạn tốt, một người có giáo dưỡng và nội hàm, người kia thì lanh lợi và có phần “lươn lẹo”.

Bình Luận (0)
Comment