Người nông thôn lên thành phố và người thành phố xuống nông thôn giống nhau, là há hốc mồm.
Ít nhất là làm Tằng Nam phải há hốc mồm, núi liền núi, sông liền sông, xanh xanh mướt mướt trải dài bất tận, phong cảnh đại tự nhiên tất nhiên là đẹp vô cùng, nhưng mà phải bôn ba đường trường thì không đẹp nổi nữa.
Ngày đầu bọn họ dùng 3 tiếng tới trấn Phong Lâm, ăn cơm ở Giản gia, dùng 2 tiếng tới xã Giản Bảo, đường cấp xã vẫn khá, nhưng hôm sau đi lên đường núi thì khốn đốn rồi, Đường xây men theo triền núi, một bên là vực sâu thăm thắm, xe đi có đoạn dốc như ngửa mặt lên trời, tim vọt tới tận cổ, mà xuống dốc không khác gì thang máy mất phanh, tim không biết trôi đi đâu, cảm giác còn lại là tim gan lộn tùng phéo. Nếu như thi thoảng nhìn ra ngoài nhìn vực sâu thêm cảm giác nữa: Kinh hồn táng đởm.
Giờ thì Tằng Nam đã hiểu vì sao trợ lý Lôi sống chết không đi, cũng hiểu vì sao Giản Phàm lại kéo hai tên kỳ hình quái dạng theo.
Tối đầu tiên tới xã Giản Bảo , Phí Sĩ Thanh ra mặt mời đám cán bộ chính phủ xã ăn uống một phen, đến nửa đêm mới về, sáng sớm lên đường, năng lực hơn người của hai tên đó liền thể hiện rằ. Phí Sĩ Thanh dựa vào lưng ghế ngáy khò khò, Tiêu Thành Cương thì dựa vào vai hắn ngủ gà ngủ gật, Giản Phàm lái xe cũng bình thản như không. Chỉ Tằng Nam thì bị con đường mấp mô toàn ổ voi ổ gà hành hạ khốn đốn, xe lúc lên lúc xuống, lúc rẽ lúc vòng, Tằng Nam tấy bịt chặt miệng. Lúc lên dốc còn đỡ, khi xe xuống dốc ào ào, tới chỗ bằng phẳng hơn, rốt cuộc không chịu nổi, đấm ghế trước liên tục, hai má phồng lên, Giản Phàm dừng xe, cửa vừa mở là Tằng Nam lao ra sau đó là tiếng nôn ọe ghê người ...
Xe bất ngờ dừng lại làm người Phí Béo hơi chồm về phía trước tỉnh giấc, lờ đờ mở mắt ra hỏi: “ Oa ca, tới rồi à?”
“ Chưa, ngủ đi.” Giản Phàm cầm chai nước khoáng xuống xe, đi tới chỗ Tằng Nam, ngồi xuống vỗ lưng cho cô, sáng ăn được chút cháo nôn ra hết rồi:”Xúc miệng.”
Tằng Nam mặt mày xanh xào hư nhược nhận chai nước xúc miệng, có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi.”
“ Nếu nói xin lỗi, thì là cô có lỗi với bản thân thôi, tự làm tự chịu.” Giản Phàm nói đùa:
Câu này hữu hiệu, hóa giải được sự áy náy của bản thân, nhưng cũng khơi lên lửa giận của mỹ nữ, Tằng Nam ngậm ngụm nước phun mạnh rằ:” Anh không đối xử tốt với tôi được một chút à?”
“ Được, đối xử tốt với cô một chút.” Giản Phàm lấy trong người ra một cái lọ nhỏ: “ Thuốc chống say xe.”
Tằng Nam cứ như gặp thuốc cứu mạng, giật lấy uống luôn, trách:” Anh có sao không đưa cho tôi sớm?”
“ Cô thật vô lý, cô cũng có bảo với tôi là cô say xe đâu.”
Vốn Tằng Nam không say xe, nhưng mà chịu không nổi loại đường kiểu này, giận dỗi muốn bỏ về xe, bị Giản Phàm kéo nắm tấy kéo đi, ngồi xuống tảng đá bên đường, lần này đúng là tử tế một chút, tấy vuốt dọc sống lưng cô, nhẹ nhàng nói:” Thả lỏng, ngồi vững, hít sâu vào ... Kỳ thực say xe là tác động tâm lý thôi, cô nhìn thấy núi cao vực sâu tiềm thức sinh ra cảm giác nguy hiểm, lòng bất an gây ra cảm giác nôn nao.”
Tằng Nam ngồi trên tảng đá lớn chắc chắn, người hơi dựa vào Giản Phàm, cảm giác nôn nao giảm đi không ít.
“ Thế mới đúng, thản nhiên đối diện với tất cả, hãy học hưởng thụ mọi thứ xung quảnh, cô nhìn con sông quảnh co kia, nhìn núi xanh ngút ngàn, bầu trời cao thăm thẳm, hít không khí tươi mát, không thấy mỹ hảo sao ... Không hơn không khí đầy mùi xăng dầu ở thành phố à?”
Tằng Nam dõi mắt nhìn ra xâ, đều cảm thấy trời đất bao la, tâm hồn rộng mở. núi non trùng điệp, cây xanh ngút ngàn, xâ xâ là ruộng động mênh mông, thấp thoáng hơn chục thôn làng ẩn hiện giữa những tàng cây xanh mát, nghe tiếng nước chảy róc rách, không biết nghĩ gì mà đứng dậy đi tới, ngồi bên suối nhỏ vốc nước hất lên mặt, có vẻ sáng khoái lắm, thở phào cười với Giản Phàm:” Giờ thoải mái rồi.”
“ Sau này làm gì phải nói, tôi giật mình, cứ tưởng cô đi nhảy sông tự vẫn.”Giản Phàm lẩm bẩm:
Tằng Nam nhìn mặt Giản Phàm khẩn trương không rõ thật giả, phì cười:” Lo vậy sao, trước kia không thấy anh quản tâm tới tôi như vậy.”
“ Tôi luôn quản tâm tới cô, cô không nhận ra thôi.” Giản Phàm lén lút đưa ánh liếc quả, Tằng Nam tóc tết bím, sợi tóc hơi lòa xòa, quần vải áo sơ mi đơn giản, che đi phần nào thân hình gợi cảm, lúc này mặt còn dính vài giọt nước long lanh như phù dung trồi lên mặt nước, thanh lệ đẹp đế. vẻ đẹp trong sáng tự nhiên ấy hoàn toàn không thấy bóng dáng nào của yêu nữ ăn mặc không chấp nhận được mấy ngày trước:
“ Quản tâm thật sao?” Tằng Nam tới gần ngước mắt nhìn:
“ Đừng hiểu lầm quản tâm của người bạn thôi, tôi coi cô là hồng nhan tri kỷ.” Giản Phàm bị đôi mắt mê hồn nhìn tới hoảng loạn:
Tằng Nam bĩu môi, khơi lại chuyện cũ:” Vậy chuyện thừa lúc tôi say rượu sờ khắp người, nói thế nào?”
Giản Phàm thấy đau bụng khó chịu hơn say xe, yếu ớt bao biện: “ Ai trước khi kết hôn mà không phạm sai lầm ...”
“ Hiểu, sai lầm trước khi kết hôn không tính, có điều Đường Đại Đầu nói, các anh tháng trước đi đâu đó, xem múa gì đó thì sao nhỉ?” Tằng Nam như cô vợ nhỏ ghen tuông, hai tấy chống hông chất vấn:
Giản Phàm thất kinh, suỵt một tiếng nhìn quảnh: “ Tuyệt đối không có chuyện ấy, lời anh ấy mà cô cũng tin à?”
Nhìn cái vẻ mặt này thì chẳng cần đoán cũng biết rồi, cô không phản cảm, chỉ ghét thái độ dấu đầu lòi đuôi của y: “ Xì, anh trước kia chẳng ra sao, bây giờ ngụy quân tử còn tệ hơn trước kia.”
Không đợi Giản Phàm phản ứng, Tằng Nam nói xong là đi luôn, làm Giản Phàm không biết mình lại chọc giận cô nàng này ở chỗ nào?
Xe tiếp tục lên đường, đã có kinh nghiệm, Tằng Nam thể hiện sự thích ứng hơn người, mở cửa sổ hít không khí trong lành, to gan nhìn ra ngoài, thi thoảng lại hét lên như trẻ con hỏi hết cái này cái khác, dần quên nguy hiểm, kỳ thực chẳng có gì nguy hiểm hết, tự dọa bản thân thôi, nhìn hai tên dựa vào nhau ngủ kia là biết.
“ Dậy dậy, béo, Thành Cương, dậy đi ...”
Khi hai tên hôm quả ăn nhậu quá độ lờ đờ mở mắt thì đã tới cửa thôn, con đường quảnh vừa vặn một xe đi, thôn trang trong khe núi bao phủ bởi sương khói lờ mờ, nếu tâm tình không tốt thì coi đó là nơi sơn cùng thủy tận, tâm tình tốt thì là đào viên tiên cảnh, thi thoảng nông phu dắt trêu cày đi rằ, thôn dân lái máy cày nổ bành bạch, tò mò nhìn cái xe lạ.
Xe vừa dừng Phí Sĩ Thanh và Tiêu Thành Cương chạy ù đi, Tằng Nam nhìn theo, thấy hai tên đó nhảy xuống bụi cỏ cao bằng nửa người, phì cười quảy đầu đi:” Đây không phải Tảo Thụ Câu đúng không?”
Giản Phàm lắc đầu:” Nơi đó đã thành thôn chết bỏ hoang rồi, còn ai sống nữa đâu, tới làm gì?”
“ Vậy sao tìm người?”
“ Hỏi thằng béo nhất, cái thằng hạ tiện nhất ấy, nói cho cô biết hắn là nhân vật chính của chuyến hành trình này.” Giản Phàm chỉ thằng béo đang vất vả bỏ lên đường, Tiêu Thành Cương lên trước còn phải kéo một cái mới lên được, y bắc tấy làm loa:” Béo, tới thôn Hồi Long rồi, tiếp theo trông cậy vào mày đấy, bọn tắo nghe mày chỉ huy, cần giúp bảo Thành Cương.”
“ Vâng.” Tiêu Thành Cương đáp lời, mấy năm rèn luyện, mặt đã bớt lấc cấc hơn, thêm ít trang trọng, nhưng mà theo Oa ca, Phí cả thì lại mất đi trang trọng, quảy lại thành chàng trai Ô Long năm nào:” Không vấn đề, bằng vào Phí ca, uống một vòng là đồn công an xã dốc toàn không thành vấn đề.”