Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1031 - Chương 021: Mở Mồm Ra Là Lừa Gạt. (2)

Hắc Oa Chương 021: Mở mồm ra là lừa gạt. (2)

Tằng Nam choàng tỉnh, té ra không cần đưa người theo, mà lấy người tại chỗ, hỏi Phí Báo: “ Soái ca, vậy lấy người thế' nào?”

Phí Sĩ Thanh được mỹ nữ hỏi oai phong ngay, gập ngón tấy tính:” Xã Giản Bảo có 39 thôn 17 trại, cán sự xã Tiểu Vương bảo với tôi, nhâu khẩu 11 vạn, diện tích bao nhiêu ấy, tôi quên rồi, cơ mà không sao, xem bản đồ là biết ... Thôn Hồi Long nằm chính giữa, phía bắc tới Đài Nhi Oa, Tây Ổ Lĩnh, phía nam tới Đặng Trang, thôn Tiểu Lương ... Phía nam là thông Song Hạc, Úy Trang ... Phía sông là Xuyên Dục, Phù Sơn, miếu Quản Vương ... Còn cái gì đây, chữ gì đây nhỉ, Nội Câu à?”

“ Nhuế Câu, thằng ngốc.” Giản Phàm mắng:

Bị ba người kia cười nhạo, Phí Béo vẫn tiếp tục khoe khoang: “ Mười mấy vạn người, thế nào cũng có người biết chuyện, đám người tới trước chúng ta toàn là bọn ngốc, làm việc gì cũng phải dựa vào quần chúng, phải phát huy tính tích cực và sáng tạo của quần chúng, đó là phương châm nhất quán của đảng ta ... Không nói nữa, có nói mọi người cũng không hiểu, toàn người ngoài đảng ... Tóm lại là bắt đầu từ thôn Hồi Long, chỉ cần dám dựng cờ chiêu binh, không thiếu người tới tụ nghĩa.”

“ Nhiều nơi như thế thì đi những mấy năm?” Tiêu Thành Cương gãi đầu, dù sao thì đơn giản hơn đi thực địa, nên không phải than phiền gì:

Tằng Nam thì hết hồn, chưa gì cảm giác say xe đã quảy lại, hỏi gấp: “ Phải đi hết sao?”

“ Đương nhiên rồi, sáu mươi năm sinh sôi nảy nở tới bao đời rồi, không tìm hết sao được .”

Giản Phàm sợ thằng này khoe khoang trước mặt mỹ nữ không biết tới bao giờ mới xong, khởi động xe vào thôn, Phí Béo lấy được số điện thoại thôn ủy từ buổi ăn nhậu hôm quả bấm số liên hệ ...

Cái xe bán tải cẩn thận đi quả con đường thôn chật hẹp mấp mô, bất cần một chút là lăn xuống mương, tới trước căn nhà gạch to ngói đen, trước nhà là một vị mặc áo ngắn tắy, quần sắn ống, chân đi dép nhựa, tấy cầm thuốc lá tự cuốn, theo sau có con chó vẫy đuôi nhặng xị. Phí Sĩ Thanh trước khi xuống xe không quên dặn, đây là cán bộ cơ sở nhất của đảng, phải đối xử khách khí, đám cán bộ thôn đều quyền khuynh đương địa, trừ vợ rằ, thì ngày cả tổ chức cũng không quản được.

Phí Sĩ Thanh đi đầu tươi cười tới hỏi thăm, Tằng Nam ở bên nghe loáng thoáng mấy chữ xã trưởng Vương, bí thư Trần, tiếng địa phương rất khó nghe. Vị cán bộ thôn mà làm cao hơn lãnh đạo tỉnh, mặt mày hờ hững lạnh nhạt, đến khi thấy Giản Phàm mang xuống một vò Nhị Oa đầu thì mặt dễ coi hơn, lại thấy Tiêu Thành Cương mang ra mấy tuýt thuốc lá với ít bánh kẹo gói bọc bắt mắt thì càng dễ coi, vung tấy mời mọi người tới ủy ban thôn.

Giới thệu mới biết vị trưởng thôn này cũng họ Giản, tên Lai Hổ, tuổi trên 50, đen xì xì, da nhăn nheo như vỏ cây, nhưng cười tươi như hoa, cùng quê, lại có chính phủ xã đánh tiếng, lại còn hiểu chuyện như thế, không khách khí sao được. Vào ủy ban thôn, chỉ góc tường bảo bỏ rượu xuống đó, tường treo cờ gấm và không biết mấy tờ giấy khen từ bao giờ, thông trưởng Giản hút điếu thuốc lá đắt tiền của thành phố mặt mời hòa nhã thân thiết hỏi: “Tiểu Phí phải không, chuyện gì mà khách khí thế?”

“ Chú Lai Hổ, chuyện không lớn không nhỏ, dời mộ thôi ạ.” Phí Béo mở đầu làm Tằng Nam chẳng hiểu thế nào, sao lại mồ mả gì chứ:

Trưởng thôn giật mình, có câu giàu không dời mộ, ở quê đây là chuyện lớn: “ Dời mộ của ai?”

“ Mộ ở núi Song Phượng, Tảo Thụ Câu, mùa thu khởi công, ông chủ Giản đây muốn xây hai lò gạch, mấy lò nung, một cái mỏ khai thác đá, sau này người trong thôn chúng ta có việc làm rồi, không cần ra ngoài làm việc nữa.” Phí Béo nói như thật:

Trưởng thôn trừng mắt lên: “ Cái này, thằng bé này đùa à, ai dám làm cái chuyện đào mổ tổ người tắ, để người ta biết nhổ nước bọt chết chìm à?”

“ Chú, chú nghe cháu nói đã. “ Cái mặt béo múp míp gặp ai cũng cười, lại còn chú cháu thân tình, muốn giận cũng khó, trưởng thôn Giản xuả tắy: “ Nói đi.”

Phí Béo giải thích: “ Là dời mộ, không phải là đào mộ, ai dám đào mộ người khác một cách tùy tiện chứ ạ, chúng ta tìm xem mộ nào có hậu nhân không, để người ta chuyển đi.”

“ Nói như thế còn được.” Trưởng thôn Giản thở phào gật gù, rồi lại thắc mắc: “ Vậy tìm tôi là cái gì?”

“ Chú Lai Hổ, không phải tìm chú, mà là toàn bộ trưởng thôn xã Giản Bảo, cái Tảo Thụ Câu đó không còn ai nữa, nhưng người dời đi, gả đi nhiều lắm, chuyện dời mộ phải tìm thân thích hậu nhân của họ làm, nơi đó rộng thế bỏ lâu như thế, bọn cháu hết cách, đành tìm trưởng thôn, xem xem có ai vốn là người Tảo Thụ Câu không ... Chúng ta không phải người ngoài, cháu nói thẳng, mỗi hộ bồi thường chừng này ...” Phí Béo giơ một ngón tắy:

“ Một nghìn à?” Trưởng thôn Giản hỏi gấp, số tiền này khá đấy:

“ Một vạn.” Phí Béo giọng kịch tính:

Có điều nghe số tiền cực lớn ấy, mặt trưởng thôn sa sút, không biết có phải ủ rũ vì mình không có thân thích ở Tảo Thụ Câu hay không?

Tằng Nam hết nhìn Phí Béo đang ra sức lừa gạt, lại nhìn Giản Phàm ung dung mỉm cười, nhíu mày suy đoán dụng tâm của hai người họ, nếu tìm hết hậu nhân của những ngôi mộ tại Tảo Thụ Câu, nói không chừng tìm được người biết chuyện, nhưng cô cảm giác chuyện này rất quái dị.

“ Chú Lai Hổ, còn chuyện nữa.” Giản Phàm thấy trưởng thôn thất vọng, bổ xung: “ Cháu ở mỗi thôn sẽ lập một điểm liên lạc, tuyển một người liên lạc, có tin tức gọi điện truyền báo, tiền công mỗi người 100/ngày thời hạn một tháng, tới khi tìm thấy hết hậu nhân của những ngôi mộ .. Hay thế này, cháu nghe người trong thôn nói uy vọng của chú rất cao, hay chuyện này nhờ chú, từ tiền thù lao, tiền điện thoại với đi lại, bọn cháu đều thanh toán.”

Trưởng thôn Giản tức thì sáng mắng lên, có điều còn chút ngại ngùng không trả lời ngay.

Phí Béo vỗ bàn trách: “ Chú Lai Hổ, cháu tới tận nhà nhờ chú, vậy mà chú lại không giúp cháu à? Sau này cháu không tới nữa.”

“ Ừ, ừ, thì giúp. “ Trưởng thôn bị lòng thành khó từ chối đành miễn cưỡng nhận lời:

Tiếp đó chuyện thuận lợi rồi, chỉ mất vài phút là thỏa thuận xong, trưởng thôn Giản nhiệt tình giữ lại ăn cơm, có điều Phí Béo nói phải đi vài thôn nữa từ chối, khi ra ngoài, trưởng thôn tấy trái khoác vai Phí Béo, tấy phải khoác vai Giản Phàm, thân hơn cả cháu ruột.

Ra tới xe ở đầu thôn, Giản Phàm ra đòn cuối:” Chú Lai Hổ, chúng ta là người trong nhà, đóng cửa nói nhỏ với nhau nhé, không nhất định là hậu nhân trăm phần tăm mới có thể chuyển mộ.”

“ Là sao?” Trưởng thôn Giản như bị chọc đúng tâm sự, khẽ giật mình một cái:

Phí Béo tiếp lời, giọng điệu lừa đảo chuyên nghiệp:” Tảo Thụ Câu chẳng phải hoang thôn sao ạ, thủ tục mà chú, thực ra chỉ cần là thân thích vòng vèo biết chút chuyện là được, dù sao chỉ để dời mộ đi mà thôi, ai mà tra đúng không?”

“ Nhưng có một điều, thế nào phải nói rõ nguồn gốc lai lịch mộ, đảm bảo không có ai truy cứu mới được.”

“ Chú Lai Hổ, chú yên tâm, không để chú thiệt, mai bọn cháu lại tới, dự chi cho chú nửa tháng lương, khi mấy xưởng làm việc, thuê người trong thôn chú trước.”

Trưởng thôn Giản bị hai thằng tiện nhân trái một câu phải một câu làm xây xẩm mặt mày, gật đầu đồng ý, vấn đề trong chuyện này sao không biết, nhưng với thôn mà nói, 1 vạn là con số lớn lắm, nếu tìm ra hậu nhân Tảo Thụ Câu, trưởng thôn kiếm lợi trong đó không ít, còn không à, chưa tìm được người mà rượu, thuốc, bánh trái với tiền đã tới tắy, đứng cửa thôn nhìn xe đi xâ vẫy mãi.

Trong xe cười lăn lộn, Tiêu Thành Cương nói Phí Béo mà chuyển nghề làm lửa đảo là kiếm lớn, Phí Béo thanh minh chú ý xấu Oa cả đưa rằ, hay thì hay, nhưng phá sản thì đáng đời.

Bình Luận (0)
Comment