“ Dù thế nào cũng có kết quả tốt, trình độ cha vợ cậu không tệ, nếu không lật thuyền thì đã lên tới phó sở, hôm nào tôi hẹn ôn chuyện cũ ... Mà Giản Phàm này, cậu trấn định thật đấy, tìm được Giản Nhị Lư rồi lại không thấy cậu đâu, thậm chí còn không hỏi han gì nữa.”
“ Giao dịch đã hoàn thành, sau đó là chuyện của mọi người, giờ người ta đại đoàn viên, cháu góp vui làm gì ... Chú Ngũ này, tốn nhiều ngày thế?” Giản Phàm thắc mắc:
“ Cẩn thận mà, giám định DNA rồi xác nhận tình tiết liên quản, bệnh gan của Giản Nhị Lư đã rất nghiêm trọng, bệnh tình của Giản Liệt Sơn không nhẹ, đều có tuổi rồi, bác sĩ không chịu nổi kích động, nên phải chuẩn bị vẹn toàn, hai anh em họ có thể chống chọi tới hôm nay không dễ dàng .. Cám ơn cậu nhé Giản Phàm.” Ngũ Thần Quảng giải thích rất tùy ý, thêm vào lời cám ơn trịnh trọng, với thân phận của ông ta khó nói ra câu này:
Giản Phàm nghiêng người sang nhìn ông tắ, hài hước nói:
“ Chú Ngũ, cám ơn gì thế, lúc bán mạng cho chú có được câu cám ơn nào đâu.”
“ Ha ha ha, cậu hi vọng được lãnh đạo cám ơn à? Có điều lần này thực sự phải cám ơn cậu rồi, cả đời làm cảnh sát, nuối tiếc nhất, thất bại nhất của tôi là không giữ được cậu.” Ngũ Thần Quảng buồn bã, càng trưởng thành hào quảng trên người chàng trai này càng rực sáng, như rượu lâu năm mỗi lúc một thuần:
Chuyện đã quả nửa thập kỷ rồi, không ngờ Lão Ngũ vẫn còn vấn vít tự trách như vậy, Giản Phàm tỏ ra thoải mái an ủi: “ Mỗi người có chí riêng, vả lại cháu mà còn làm cảnh sát chỉ khiến chú đau đầu thôi, chú có khí không lên được chức này, mà cháu cũng không có tiền như bây giờ. Chú Ngũ này, chuyện Bắc Thấm Phường ra sao rồi?”
“ Đừng nhắc nữa.” Quả nhiên vừa hỏi là Ngũ Thần Quảng xuả tắy, có vẻ không vui: “ Lại là vụ án phức tạp, dây dưa, giờ giả quyến không phát tắng, đứa con trai dẫn mẹ đi khắp nơi tố cáo, chính phủ khu đùn đẩy cho công ty giải tỏa, công ty giải tỏa không nhận, đổ cho nhà khai phát và người giải tỏa thỏa thuận với nhau, mà nhà khai phát là ai? Một người dân thường sao đấu nổi với công ty lớn như thế ... Đùn quả đẩy lại, giờ hay rồi, đánh chết người còn là thân thích của Giản thị, đến cục cũng chịu.”
“ Chẳng quả chỉ là trừng phạt hung thủ, bồi thường nạn nhân thôi mà, sao lại khó?”
“ Khó thì không khó, nhưng ai bồi thường đây? Tiền thì dễ, nhiều người sẵn sàng bỏ tiền cho yên chuyện, nhưng ai bỏ ra tương đương với người đó nhận trách nhiệm, cái này không ai muốn.” Ngũ Thần Quảng than phiền, công kiểm pháp tắm quyền phân lập, tác dụng của cảnh sát rất hữu hạn, trách nhiệm lại lớn, hơi tí giơ đầu ra chịu báng:
“ Chú Ngũ, Hà Lượng cố ý đánh chết người, chứng cứ rành rành, Hà Hiếu Lâm tham dự giải tỏa, đó là sự thực, cục không cần ném chuột sợ võ đồ. “ Giản Phàm hạ giọng xuống: “ Thẳng tấy mà làm đi chú, Giản Hoài Ngọc mong hai người đó bị xử bắn còn chẳng được.”
“ Sao thế được?”
“ Tại sao lại không, tốn tiền cứu họ ra để chia mất tài sản của mình à?”
Ngũ Thần Quảng giật mình, trước đó chỉ nghĩ tới vấn đề ông cụ gần đất xâ trời muốn tìm người thân thất lạc, quên mất còn vấn đề giả sản, Giản Liệt Sơn mười mấy năm tìm em, có khi đúng là muốn chia một phần tài sản cho họ, vấn đề này cũng không ai muốn nói.
Giản Phàm nhắc tới là dừng, quảy về chuyện chính: “ Chú Ngũ, gọi cháu tới làm gì, giờ còn chuyện gì của cháu nữa đâu.”
“ Có mới gọi chú, chẳng lẽ do tôi nhớ cậu sao? Đi nào ...” Ngũ Thần Quảng khoác vai Giản Phàm: “ Là ông cụ muốn gặp cậu, có lẽ là muốn cám ơn trước mặt, có điều hai anh em họ vừa gặp nhau liền xảy ra chuyện.”
“ Kích động quá ngất rồi?” Giản Phàm nhớ lại chuyện lần trước:
“ Còn không à, đang cấp cứu, toàn bộ Giản giả từ nước Mỹ, trường hợp này đừng ba hoa linh tinh mất mặt đấy tôi đấy.” Ngũ Thần Quảng dặn dò dẫn Giản Phàm tới viện tử chật kín người:
Giản Phàm đếm sơ quả phải ba bốn chục người, giống cả nhà tụ tập, lại giống kết bạn mà tới, túm năm tụm ba thảo luận gì đó, nhìn đi nhìn lại ngoài vài nhân viên đi cùng Ngũ Thần Quảng thì không quen biết ai. Có điều không khó nhận ra thân phận không thấp, ví một cô gái mặc váy xếp tầng thời thượng cá tính khoảng 20 ngồi văn chân bên bồn hoa, đằng sau có người lom khom cầm cốc cà phê hầu hạ, lại còn một tấy chô ô nữa, nghe giới thiệu thì đó là cô út của Giản thị. Bên cửa còn có hai người tóc vàng mắt xânh, xì xồ tiếng Anh, ngoài hành lang có vài vị nữa, dù thấy lãnh đạo như Ngũ Thần Quảng cũng không để vào mắt.
Vừa nghe nói trong số này có người dẫn luật sư theo Giản Phàm đã buồn nôn, nhìn đám đông thấp thỏm bất an, càng làm Giản Phàm phản cảm: “ Cả lũ người chăm chăm vì tiền mà tới, chẳng trách người ta nói chết trong giàu có là sỉ nhục, thì ra còn có cách hiểu này nữa, chú xen vào chuyện này làm gì?”
“ Bên trên có chỉ thị, hết cách, khu huấn luyện thể chất cảnh sát được người ta quyên một khoản lớn, tôi đại biểu cục tới thăm hỏi cám ơn chứ cái gì mà xen vào? Thấy chiếc xe kia không, người chính phủ tỉnh đấy ... Ở đây nhé, đừng để lát nữa tìm không thấy.” Ngũ Thần Quảng nói xong bỏ Giản Phàm đó vẫy tấy chào đón vị nào đó:
Giản Phàm nhún vai, lại là trường hợp vô vị chán ngắt, tùy ý ngồi xuống, buồn chán đưa đầu lưỡi ra nghịch bong bóng nước bọt, đây là trò học thời đại học, có thể thổi bong bóng khỏi miệng mà không vỡ, thổi đi thổi lại nhìn đám người không quen, thi thoảng thấy y tá gấp gáp đi quả đi lại ... Hình như đại hạn đã tới.
Không ngờ nhanh như thế, xem ra phúc họa song hành không hề sai, hơn 60 năm mới trùng phùng, đúng là chuyện mừng lớn, nhưng chia tách hơn 60 năm, không phải chuyện bi thương à?
Có tiếng bước chân gấp gáp từ tầng hai chạy xuống, có vài người, không ngờ có cả Tằng Nam, Giản Phàm vẫn không nhúc nhích, nghe thấy ai đó gọi "dad".
Là gọi cha đấy, phát âm hơi khó nghe, thế là đám đông xôn xào chen lấn ở cửa, Giản Hoài Ngọc và mấy người nữa ở cửa cầu thang không cho nên, người dưới bất mãn, chỉ mặt ông ta chất vấn, toàn là tiếng Anh, mù chữ như Giản Phàm căn bản không hiểu gì cả.
“ Giản Phàm, Giản Phàm!”
Là giọng của Tằng Nam, bị đám đông che lấp không nhìn đâu, Giản Phàm đáp lại, lát sau mới thấy cô vất vả chen ra được, Tằng Nam không nói một lời cứ thế kéo Giản Phàm tới trước đám đông. Giản Hoài Ngọc diễn giảng gì đó, nghe không hiểu, nhìn thì hiểu, báo người ta tránh đường, còn những người kia ánh mắt đầy thù địch.
Giản Phàm đi vào, Giản Hoài Ngọc vẫn chặn mọi người, chẳng hiểu ông ta nói gì, hỏi Tằng Nam: “ Này ông ấy nói gì vậy?”
“ Anh đúng là không có văn hóa, ông ấy nói cha không muốn gặp ai, chỉ muốn gặp người đã tìm thấy em trai ông ấy.” Tằng Nam giải thích, ánh mắt vừa có nhu tình lẫn căm hận:
Giản Phàm cười ngốc nghếch vờ không thấy ánh mắt đó, di chuyển chú ý: “ Vậy mấy người kia kích động cái gì, anh đâu cướp tiền của họ.”
“ Không kích động sao được? Vốn di chúc đã xác định, giờ vì tìm được người thân mà di chúc trước đó hủy bỏ, di chúc mới chưa tuyên bố, nhưng do Giản Hoài Ngọc chủ trì lập nên, đám anh em khác tất nhiên không phục.” Tằng Nam thúc giục:” Nhanh lên, đừng nhiều lời nữa, ông cụ sắp đi rồi ...”
À, mình chợt nhớ ra một lần GP nói với Tằng Nam là chỉ thích hợp làm tình nhân, đoạn hai người gặp nhau chưa lâu ấy., ra là hint trước rồi Cô giáo Mai lần đầu gặp cũng nhìn trúng Dương Hồng Hạnh luôn.