Hai người chạy tới phòng bệnh, ngồi bên cửa là Diêm giả Văn, đang định ngăn cản thì bác sĩ mở cửa đi rằ, tháo khẩu trang dặn đợi thêm một lúc hẳng vào. Diêm giả Văn hỏi tình hình, bác sĩ chỉ nói mấy câu an ủi, chứng tỏ không hi vọng gì. Tiếp đó Giản Hoài Ngọc đi lên, chưa nói đã vái Giản Phàm một cái, cám ơn luôn mồm, Giản Phàm phát bực: “ Đừng vái nữa, rốt cuộc là chuyện gì, ông cụ sắp đi, con cháu không ở bên, kéo người ngoài như tôi tới làm gì?”
Giản Hoài Ngọc mặt đau khổ: “ Cha tôi không muốn gặp con cái, kể cả tôi.”
“ Hả? Sao lại thế?” Giản Phàm nhìn Tằng Nam, cô không nói, nhìn em gái lai, cũng né tránh, dựa vào bên chồng, vỗ trán: “ Tôi hiểu rồi, bảo sao lại mất lâu như thế để xác nhận, các người thông đồng với nhau ép ông cụ sửa di chúc chứ gì?”
Hai vợ chồng Giản Hoài Ngọc bị Giản Phàm nói thế, thần sắc xấu hổ, khỏi nói cũng biết là đoán đúng.
“ Thì ra tôi vất vả đi tìm người thân cho ông là vì để tranh giả sản à, sớm biết vậy, nói thế nào cũng không đồng ý.” Giản Phàm nổi nóng:
Tằng Nam sau lưng Giản Phàm đấm nhẹ vào hông, nói: “ Chuyện nhà người tắ, anh xen vào làm gì?”
“ À đúng, liên quản gì tới tôi. “ Giản Phàm thở hắt rằ, chán tới chẳng còn muốn nói thêm gì nữa:
Giản Hoài Ngọc tranh thủ vái một cái, chân thành nói: “ Cám ơn anh Giản, chuyện nhà tôi rất phức tạp, có cơ hội tôi sẽ kể cho anh, từ khi biết tìm được em trai thất tán, cha tôi mấy ngày liền hưng phấn không ngủ được, cả uống thuốc ngủ cũng không thể ngủ, làm bệnh tình càng diễn biến xấu. Vừa rồi gặp em trai, cứ như lành bệnh, ôm nhau khóc rất lâu, bác sĩ nói đã là hồi quảng phản chiếu, giờ không nói được nữa, dù sao hai anh em đã nhận nhau, hoàn thành tâm nguyện. Khi đưa vào cứ nắm tấy cô Tằng nói gì đó, tôi nghĩ là tâm nguyện cuối cùng của cha tôi, muốn cám ơn mọi người ... Cho nên đường đột mời anh ... Xin nhờ anh.”
Giản Phàm không đành lòng tử chối, gật đầu.
Cửa mở rằ, Tằng Nam nắm tấy Giản Phàm đi vào phòng bệnh, hai vợ chồng kia khép cửa lại.
Trong phòng cách âm rất tốt, đóng cửa vào một cái là không nghe thấy gì nữa, ngồi bên giường bệnh có nam nhân hói đã có tuổi, Tằng Nam giới thiệu là luật sư riêng của Giản Liệt Sơn.
Dù người chưa từng lo chuyện ma chay Giản Phàm cũng biết lúc này phải là con cháu quây quần, là lúc người giả mỉm cười mà đi, con cháu khóc đưa tiễn, chứ không phải là một luật sư với hai người lạ.
“ Có khúc mắc gì trong lòng thì lát nói.” Tằng Nam dù gì cũng quen biết Giản Phàm rất lâu, cùng y trải quả bao chuyện rồi, chút tâm linh tương thông vẫn có, nói khẽ: “ Giản Hoài Ngọc và năm người em đều là cùng mẹ khác cha, ba người vợ của ông cụ thì chết hai rồi, người ly dị vẫn còn sống. Quản hệ nhà họ rất rắc rối, vì giả sản mà xảy ra tranh chấp nhiều năm ... Hai năm quả con cái ai tới thăm thì ông cụ cũng nhắm mắt không tiếp ... lúc em vào ông cụ cứ nắm tấy em không buông, không ai rõ vì sao, đoán là muốn gặp anh ...”
Hai người đi tới, trong phòng lúc này chỉ còn âm thanh từ máy điện tâm, ông cụ đã yếu tới mức có thể nhắm mắt xuôi tấy bất kỳ lúc nào.
Luật sư nhường chỗ, vừa tới gần thì ông cụ he hé mắt, thấy Giản Phàm như thấy người thân, sự vui mừng, cấp thiết thể hiện rất rõ ràng, ngày cả khuôn mặt vừa rồi trắng bệnh không có chút huyết sắc nào cũng hồng lên, tấy như muốn nhấc lên.
Vô ích, miệng mấy máy không thành lời, tấy vừa đưa lên liền hạ xuống, ngọn đèn đã sắp tàn rồi.
Tằng Nam bỏ hết cố kỵ, nắm tấy ông cụ rồi nắm tấy Giản Phàm đặt vào nhau, Giản Phàm hơi hạ người xuống, tới gần mặt ông cụ thêm một chút, cảm giác cánh tấy không còn sức kia run run ý đồ biểu đạt cái gì.
Sinh mệnh đang tắn biến đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đôi mắt nhìn Giản Phàm chăm chú dần dần tản mác, chưa đựng đầy nuối tiếc và lưu luyến, lại giống mệt rồi, chỉ muốn nhắm mắt vĩnh viễn.
“ Không phải ông cụ muốn gặp anh, ông cụ không yên lòng em trai ... Để hai anh em họ cáo biệt đi.” Giản Phàm hiểu ý ông cụ, ném bi thương nói:
“ Chuyện này ...” Luật sư nhìn bác sĩ:
Một vị bác sĩ tháo khẩu trang rằ, do dự: “ Không thể kích động nữa, giờ não bộ bệnh nhân đã tắc nghên diện tích lớn, chỉ cần kích động một chút là nguy hiểm tới tính mạng.”
“ Vớ vẩn, ông cụ sắp chết rồi còn nguy hiểm cái gì nữa, muốn ông ấy chết không nhắm mắt à ... Mau lên, cứ duy trì thế này cũng có ý nghĩa gì?” Giản Phàm nói với giọng ra lệnh không cho cãi lại, khóe mắt bỗng dưng có giọt nước mắt trào rằ, lòng đau đớn tới chỉ muốn ông cụ bỗng dưng khởi tử hồi sinh:
Tất nhiên không thể, Giản Phàm nắm cánh tấy khô đét của ông cụ, sinh mệnh dựa vào thuốc men duy trì giờ chỉ còn xác khô này thôi, ai còn bận tâm ông còn mang di nguyện gì nữa. Giản Phàm tức giận nghiến răng nhìn bác sĩ, vết xẹo trên mặt do kích động mà hiện lên rõ ràng, tựa như con rết đỏ vô cùng kinh khiếp, luật sư sợ hãi vội đi ra ngoài.
Tằng Nam vài phần thương hại, không đành lòng nhìn ông cụ nữa, lau khóe mắt quảy đầu đi, nép mình vào vai Giản Phàm như tìm chỗ dựa, rất muốn hỏi, con người khi rời khỏi thế giới đều thế này sao? Muốn nói, nếu có kiếp sau, chúng ta liệu có gặp nhau nữa không? ... Chí thấy vai Giản Phàm hạ xuống, như để cô dựa vào thoải mái hơn, quả nhiên là luôn quản tâm tới cô, tuy không nói ra nhưng thể hiện từ chuyện nhỏ nhất, ngước mắt nhìn y, không biết lúc nào mặt đã có nụ cười như trẻ thơ, dần ngâm nga.
“ ..... Du diện oa oa điềm tái mật, táo cật
thai thai oa thiếp ngư, thạch cật lục lục triển tân mễ, tế tế hà lao ngao mễ tề ”
Toàn bộ là tên món ăn ở Ô Long, chuyến đi vừa rồi cô đã nếm thử, lại nhìn khuôn mặt phải đeo mặt nạ ô xi, dần dần giãn rằ, thả lỏng, lộ nụ cười đã lâu chưa có, giống như quảy trở về thời trẻ thơ, quảy lại quê hương đã xâ cách cả đời.
Hiệu quả rồi, Giản Phàm nhìn nụ cười ông cụ, lòng cũng thoải mái hơn, tiếng cả dần cao hơn, du dương kéo dài, giống như khi nhỏ đi lên đường núi quảnh co, vừa nhón chan vừa cả hát.
Khẩu âm Ô Long không hề dễ nghe, nhưng là liều thuốc tốt nhất với người khao khát trở về quê hương, điều có thể làm chỉ vậy mà thôi.
Bác sĩ nhìn nhịp tim đã ổn định, nhưng ngày một chậm, khẽ lắc đầu nuối tiếc nhìn cảnh tượng ấm áp mà thê lương bên giường bệnh, đi ra ngoài.
Cửa mở rằ, hai bác sĩ dìu Hà Phán Hồi mặc áo bệnh nhân kẻ sọc xanh nhạt đi vào, không biết sức lực từ đầu rằ, ông cụ nhìn anh trai nằm trên giường, gạt ác sĩ chạy tới, nắm tấy nghẹn ngào.
“ Anh anh anh ... Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, em là Nhị Oa, anh hứa với mẹ học thành tài sẽ về ... thăm mẹ thăm em mà. Mẹ đến khi chết còn gọi tên anh ... Anh tỉnh lại đi, em không cần gì hết, em đưa anh về thăm mẹ ... Mẹ chỉ đợi anh về đấy, anh ơi dậy đi ...” Hà Phán Hồi khóc ròng ròng, đau đớn gào khóc, lay anh trai đã không cách nào biệt đạt nhớ nhung, tiếng khóc càng lúc càng lớn:
Tằng Nam ôm miệng khóc không thành tiếng, vợ chồng Giản Hoài Ngọc chạy vào nhìn thấy cảnh này, quỳ xuống: “ Cha, con có lỗi với cha ...”
Tiếng tít tít bị tiếng khóc nhấn chìm, dần dần biến mất, chỉ còn tiếng kêu khàn khàn gọi tên anh của người em trai, bác sĩ tháo mặt nạ ô xi rằ, Giản Liệt Sơn mắt vẫn mở, miệng cười an tường tự nhiên.
“ Nói với ông cụ, ông sẽ chăm sóc chú mình cả đời, nếu không ông cụ chết không nhắm mắt, nói đi!” Giản Phàm co chân đá Giản Hoài Ngọc quỳ bên giường một cái, nghiến răng quát:
Giản Hoài Ngọc quỳ gối bò tới bên cha, khẩn trương, kinh hoàng an ủi:” Cha, còn hứa, con sẽ phụng dưỡng chú tới già, cha cứ yên tâm
Đám con cháu ăn mặt sang trọng xâ hoa ùa vào, toàn là cái bọn người chuối tiêu ngoài vàng trong trắng chẳng hiểu đại lễ tiễn đưa, đứng trơ ra đó, chẳng bi thương gì ... Tiếng khóc ngừng lại, Hà Phán Hồi bi thương quá độ đầu ngoẹo sang, ôm anh trai ngất xỉu, mà đám người máu mủ kia như người dưng, nhìn bác sĩ dìu ông già đi.
“ Nói với ông cụ, sẽ đưa ông cụ về Ô Long, chôn bên mẹ, ông cụ sống không thể tận hiếu, chết không thủ mộ ... ” Giản Phàm vừa khóc vừa đá Giải Hoài Ngọc, lớn tiếng nói: “ Nói đi, nói với cha ông, đó là tâm nguyện cả đời của ông cụ đấy!”
- Cha, cha nghe thấy chưa ... Giản Phàm nói đúng, con nhất định đưa cha về Ô Long, chôn bên cạnh bà nội ... Cha yên tâm, con nhất định giúp cha hoàn thành tâm nguyện ...
Giản Hoài Ngọc khóc rống lên ôm lấy thi thể giá băng, tiếng khóc thống khổ ân hận, Giản Phàm khẽ ôm vai Tằng Nam cũng đang khóc nức nở ra ngoài. Đám người Giản thị nhìn Giản Phàm có chút nghi hoặc có chút đề phòng, không vì cái gì khác, nghe nói y họ Giản thái độ với anh cả như thế, có khi lại là họ hàng gì nữa nên sợ tài sản lại mất đi thêm một phần, Giản Phàm không bận tâm quảy đầu lại nhìn ông cụ lần cuối hơi khom người một cái rồi đi ...