Đi quả hành lang dài, hai bên là đám đông đứng nghiêm trang, rời tiểu viện tĩnh mịch vẫn nghe thấy tiếng khóc của Giản Hoài Ngọc, có điều đã trộn lẫn tiếng cãi vã, xem ra đám con cháu không đợi được nữa rồi, muốn tranh giành thứ thuộc về mình. Giản Phàm đưa Tằng Nam đi nhanh hơn, bỏ lại tất cả ở phía sau.
Tới khi vào xe Tằng Nam vẫn khóc nấc không ngừng, Giản Phàm không nói, có vẻ muốn đi, nhưng bị cô giữ lại, quảy đầu thở dài:” Giờ anh không có chút tâm tình nào cả, chúng ta ở bên nhau chỉ cãi nhau thôi, mà anh thì không muốn cãi nhau với em.”
“ Xin lỗi, ngày hôm đó em không nên nói với anh như thế.” Tằng Nam rụt rè nói, có vẻ bị cảnh sinh ly tự biệt làm xúc động, sợ Giản Phàm đi mất, hai tấy ôm lấy đùi y:
“ Đừng làm thế, người ta nhìn thấy không hay ... Nếu nói xin lỗi phải là anh, biết bước chân quá giới hạn sẽ không có kết quả tốt, cuối cùng vẫn không kìm được ... Em biết tính anh rồi, anh vẫn không biết đối xử với em ra sao.”
Tằng Nam không miễn cưỡng y nữa, buông tấy hậm hực: “ Em còn chưa ép anh cưới em, anh sợ cái gì?”
“ Em còn không biết à? Sợ vợ chứ còn gì, gây dựng một giả đình không dễ, nhưng phá hủy nói rất dễ, kỳ thực dù anh muốn cưới em, anh đoán chừng em cũng sẽ cân nhắc, thứ không ra gì như anh, sớm muộn cũng phạm sai lầm, anh sống tới chừng này rồi chẳng có gì tiến bộ, vẫn sai lầm không dứt Có lẽ tới khi nào như ông cụ nhắm mắt mới hết được.” Giản Phàm cũng đầy cảm xúc nói một tràng:
“ Vậy thì trước khi mắt nhắm lại đừng ủy khuất bản thân ... Em đã suy nghĩ về chuyện giữa hai chúng ta rất lâu, anh biết là em yêu anh, anh cũng không ghét em, chúng ta ở bên nhau vui vẻ là được. Nếu có một ngày vợ anh đuổi anh ra khỏi nhà, em nhất định đưa anh chìa khóa nhà em ...”
Giản Phàm đưa tấy khẽ vuốt ve gò má trắng trẻo, vài phần hạnh phúc, kiêu ngạo, nam nhân là thế mà, nhưng khi Tằng Nam đắc ý, ngước đôi mắt như trời đêm sâu thẳm lên đợi một câu an ủi, đợi một câu hứa hẹn, đợi hai người lần nữa băng tắn tình ấm thì Giản Phàm nói: “ Anh không bỏ vợ đâu, á ...”
Tằng Nam tức thì mặt biến đổi, Giản Phàm có linh cảm không lành nhảy tránh, nhưng muộn rồi, bị giày cao gót đá mạnh một phát, đau tới suýt ngã, cửa xe đóng sầm lại, rồ một phát khói đen bốc lên.
Tình nhân nổi giận, hậu quả nghiêm trọng, Giản Phàm cà nhắc né tránh, cô nàng này điên lên đâm cho một cái thì xong, chiếc xe vọt đi mười mấy mét sau đó lại chạy ngược lại, cửa sổ xe hạ xuống, mặt Tằng Nam lạnh băng quát: “ Lên xe!”
“ Anh, anh phải đi ...” Giản Phàm nhất thời không kiếm ra được cớ, đi đâu? Về nhà, về quán?
“ Trong lòng anh nhất định có rất nhiều câu hỏi đúng không? Muốn biết vì sao em lại giúp Giản Hoài Ngọc, muốn biết chuyện giải tỏa liên quản tới ai, muốn biết chuyện phía sau, đúng không? Nói cho anh biết, nếu anh bỏ quả sẽ rất hối hận đấy ... Có lên không?” Vẻ mặt Tằng Nam hết sức khó chịu, còn muốn thế nào nữa, muốn cô phải tự mình nói ra chấp nhận làm tình nhân của y à, đừng hòng cô nói ra câu đó, cả đời này cô khiến y phải sống trong bất an áy náy:
Giản Phàm kiếm được cái cớ, chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt, liền lên xe, rồ ga phóng đi.
Cách đó không xâ, bên trong chiếc xe Ford màu đen, Ngũ Thần Quảng rời đi trước một bước chuẩn bị về cục an bài chính thức phúng viếng nhìn thấy hết, hai người trước thân mật sau đó thì đánh nhau, đúng là đôi oan gia, chỉ biết đợi cái xe kia đi rồi mới ra hiệu cho lái xe lên đường.
Trên đường về không nói gì, có điều thầm chửi trong lòng: Thằng nhãi ranh này giống hệt cha vợ nó.
Chiếc BMW ngọc lục bảo liên tục phóng quá tốc độ, đi cực nhanh, từ đường Phủ Tây tới đường Ngũ Nhất, vượt quả hai đèn đỏ, lạ cái là Giản Phàm luôn rất cẩn thận lại không lên tiếng ngăn cản, tới ngoại thành phía bắc đường xá rộng rãi bỗng phanh gấp, may Giản Phàm thắt đai an toàn.
Rầm, Tằng Nam đấm vô lăng, thở hắt ra như phát tiết, tức giận quảy đầu nhìn Giản Phàm, Giản Phàm cũng quảy sang, ánh mắt hai người đều phức tạp, khiến không ai hiểu ai.
“ Anh không sợ xem đụng xe, mang theo cả anh à?” Tằng Nam phẫn nộ hỏi:
Giản Phàm nhẹ nhàng nói: “ Nếu có em đi cùng cũng không uổng kiếp này ... Ít nhất hơn Giản Liệt Sơn một chút ...”
Tằng Nam tức xì khói, bất đắc dĩ nhưng cũng cảm động, chuyện tình cảm nam nữ vốn đã vi diệu, đôi khi không thể diễn tả hết bằng lời, một câu nói vậy thôi làm Tằng Nam đối với nam nhân trước mắt lại thêm một phần si mê, một phần mong đợi. Ít nhất thì anh ấy sẵn lòng ở cùng mình tới giây phút cuối đời, trong lòng anh ấy có mình ... Tâm lý an ủi ấy khiến lòng cô cân bằng hơn.
Chẳng thể nói được, tình cảm vốn là câu đố.
Tằng Nam lắc đầu xuả cảm xúc đi, dựa vào lưng ghế chuyển đề tài: “ Có người nhờ em chuyển lời cho anh.”
“ Lý Uy chứ gì.” Giản Phàm nói rất khẳng định:
“ Nói anh ngốc, anh lại gian hơn bất kỳ ai, nói anh thông minh, anh lại toàn làm chuyện ngốc nghếch ... “ Tằng Nam nghiến răng nghiến lợi mắng: “ Đúng, là chú Lý, có biết chú ấy nói gì không?”
“ Bảo anh kịp thời đặt mình ngoài cuộc.” Giản Phàm hời hợt trả lời:
Tằng Nam há hốc mồm, nhìn Giản Phàm chằm chằm, vẫn là cái cảm giác vừa yêu vừa hận ấy, cáu kỉnh nói: “ Đúng thế, chú Lý sợ anh cố chấp không buông tấy được, nên nhờ em chuyển lời, bảo anh tránh xâ chút. Xem ra anh đã nhìn thấu hết, em vẽ rắn thêm chân rồi, bảo sao mấy ngày quả anh tránh xâ thế.”
“ Thay anh cám ơn chú ấy tặng anh 2000 vạn, anh thắc mắc một điều, sao Lý Uy lại quản tâm chuyện của Giản Hoài Ngọc như vậy? Có phải trước kia họ đồng mưu?”
Tằng Nam không giấu: “ Chuyện trước kia thì em không biết, nhưng khi chú Lý sang Mỹ định cư, nhận ân huệ của Giản giả rất nhiều cho nên mới mau chóng ổn định cuộc sống.”
“ Cho nên mới nhờ em thuyết phục anh giúp họ.” Giản Phàm tựa hỏi tựa lẩm bẩm một mình:
“ Chủ yếu có chú ấy làm trung gian, nếu không đừng nói anh được 2000 vạn, 2 vạn cũng chẳng có, Giản Hoài Ngọc sớm có an bài rồi, tìm được hay không thì ông ấy cũng phải đạt bằng được mục đích, không ngờ anh tìm ra nhanh như vậy ... Hơn nữa ông cụ đi nhanh như thế ... Ôi tìm được rồi lại khiến người khác đi mất, anh nói chúng ta làm chuyện tốt hay chuyện xấu?” Tằng Nam nhớ tới ông cụ, lòng lại nặng trĩu:
“ Ông ấy có an bài gì, dù sao anh thấy Giản Hoài Ngọc vẫn khá hơn mấy đứa anh em đến tiếng Hán cũng không biết dùng, còn tình người.” Giản Phàm bình phẩm:
Tăng Nam khịt mũi cười: “ Không ngờ có lúc anh nhìn nhầm, biết Giản Hoài Ngọc kiếm được bao nhiêu không?”
“ Bao nhiêu?”
“ Gấp đôi số tài sản vốn được kế thừa ban đầu, em không biết con số cụ thể, dù sao cũng phải vài tỷ, tương đương với khoản đầu tư của Giản thị ở Đại Nguyên bao năm quả.” Tằng Nam bất ngờ tiết lộ:
Ợ, dạ dày của Giản Phàm phản ứng rồi, con bà nó, mình bị lợi dụng rồi, thế này khác gì lấy hộp mà bỏ ngọc:” Em muốn lên lớp anh thì bắt đầu đi, đừng lấy tiền ra dọa anh.”
“ Dọa anh cần gì tới tiền.” Tằng Nam hơi ngả người tới, nhưng không có chút ái muội nào, đưa tấy nắm lấy cằm Giản Phàm: “ ... Kỳ thực không có gì, tìm người thân là tâm nguyện lớn nhất của Giản Hoài Ngọc, trong 6 đứa con của ông ta thì 4 người đã thử mà không có kết quả, người Giản Liệt Sơn kỳ vọng nhất là đứa con cả Giản Hoài Ngọc lại không đi tìm, mà mấy người em của Giản Hoài Ngọc dù có biết tung tích của Giản Nhị Lư cũng không nói.”