“ Về sau có gì thay đổi sao?” Giản Phàm gần như nín thở, y thích bí ẩn này còn hơn thích tiền.:
Tằng Nam giải thích:” Giản Liệt Sơn tuy sức khỏe đi xuống nhưng không lẫn, tháng 4 năm nay, ông ấy biết thời gian của mình không nhiều, nên lập di chúc cuối cùng. Nếu như không tìm thấy em trai, ông ta sẽ đem toàn bộ khoản đầu tư ở Đại Nguyên bao năm quả hiến cho công ích, còn tiền trong tài khoản sẽ quyên cho huyện Ô Long, gần 4 tỷ, gần 1/2 tổng tài sản của Giản thị.”
Cái gì? Làm sao như thế được, Giản Phàm nghe tới quyên hiến là cuống lên rồi, dù chẳng phải tiền của mình: “ Ông ấy không muốn quyên tiền mà ép Giản Hoài Ngọc đúng không?”
“ Đúng, tiếp theo thì anh biết rồi, Giản Hoài Ngọc hiểu tình hình trong nước và có sức ảnh hưởng hơn mấy đứa em, di chúc vừa lập rằ, ông ta không dám chậm trễ nữa. Vì thế mới không ngại gây áp lực với cả chính quyền địa phương, còn có cả thám tử tư tung ra khắp nơi, kỳ thực chẳng ai coi anh ra gì, cho tới khi chú Lý đứng ra đảm cho anh ... Ha ha ha, kết quả đúng là buồn cười, chuyện không ai giải quyết được lại bị hai chúng ta cùng một cảnh sát ngốc một tên béo tham ăn làm chong một tuần, cứ như đi chơi một chuyến rồi về ấy ... Em gọi điện kể cho chú Lý, chú ấy nói anh là kỳ nhân ... Sao thế, sắc mặt không ổn, tuy lợi dụng anh, nhưng anh được lợi mà. “ Tằng Nam cười khanh khách:
Giản Phàm bực bội hừ một tiếng: “ Nếu anh không tìm thấy thì sao?”
“ Không sao cả, chú Lý nói, kỳ thực Giản Hoài Ngọc mong đợi nhất là nghe được tin báo tử, chú Lý rất tin anh, không cần tìm ra người, chỉ cần tìm được nơi sinh sống, có thông tin xác thực, với sự thông minh của anh, khôi phục lại nguyên mạo, thế là đủ.” Tằng Nam thần bí nói: “ Anh nghĩ mà xem, vì sao Giản Hoài Ngọc lại quản hệ gần gũi với công an như thế.”
Hiểu rồi, làm giả, chỉ cần có chút thông tin được xác thực, kết hợp với lực lượng công an, có thể bịa ra một cái lý lịch, thuyết phục cha mình đổi di chúc, Giản Phàm chỉ còn biết lắc đầu: “ Ông cụ có thể không tin con trai, chẳng lẽ không tin công an, mà tìm không thấy người là hợp lý, bảy mấy rồi, chết cũng là bình thường.”
“ Gần như thế, nhưng anh làm kế hoạch ông ta thay đổi hoàn toàn, khi ảnh khôi phục gửi về, ông ta còn chuẩn bị một thế thân. Kỳ thực trước kia đứa con thứ 3 của ông cụ đã làm thế rồi, nhưng không ngờ ông cụ đã có đề phòng, không nói với ai là Giản Nhị Lư bị gù bẩm sinh, thế là lộ tẩy, ai mà biết ông cụ còn che dấu gì nữa? Giản Hoài Ngọc chỉ dám cược 50/50 thôi Thế nên khi anh thực sự tìm ra người, ông ấy lại chẳng mừng rớt nước mắt, đến bị anh đá vài cái cũng không để ý.” Tằng Nam khoanh tấy trước ngực, nói tới đó lại buồn bã:
Giản Phàm nhớ cảnh Giản Hoài Ngọc quỳ gối trước giường, đột nhiên lòng lạnh toát: “ Có phải Giản Hoài Ngọc lấy Giản Nhị Lưa ra ép cha mình sửa di chúc rồi mới cho gặp không? Nếu không làm sao mất tới 4 ngày mới nhận nhau?”
Tằng Nam giật mình, thở dài nói:” ... Em biết anh sẽ phản cảm nên vốn không muốn để anh biết, nhưng em sợ sau này anh biết lại giận lây em, kỳ thực ngày ngày hôm đó đã khẳng định Hà Phán Hồ là Giản Nhị Lư, ông cụ kích động không ngủ được, bệnh tình trở nặng. Giản Hoài Ngọc sợ cha mình cứ thế mà đi thì di chúc dang dở, vì thế mới lấy chuyện này ép cha mình lập di chúc đem toàn bộ đầu tư ở Đại Lục, Singapore, Nhật Bản cho ông ấy ... Còn gấp gáp chuyển giao, khiến kinh động tới mấy người em khác, nên họ mới vội vàng chạy tới chứ không phải vì ông cụ ... Anh thấy rồi đó, nào là vệ sĩ nào là luật sư, ai mà biết có xảy ra chuyện gì không? Cho nên chú Lý bảo em nhắc anh đừng xen vào, lấy được thứ mình nên có rồi thì làm việc của mình ...”
Nói hết rồi, Tằng Nam mấy lần nhìn Giản Phàm, cô cố gắng lướt quả chuyện Giản Hoài Ngọc ép cha lập di chúc, vẫn nghe thấy tiếng nghiến răng của Giản Phàm.
Giản Phàm ngồi ngây ra như gà gỗ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thảo nào mà ông cụ lúc sắp ra đi lại không muốn thấy con cháu, vì đã quá thất vọng vì tình thân, vì sao lại nắm chặt tấy Tằng Nam, có lẽ không phải có gì nhiều nhặn, vẻn vẹn chỉ là vì không muốn ra đi trong cô độc thê lương mà thôi.
“ Xin lỗi.” Một bàn tấy mềm mại đưa tới cắt ngan suy nghĩ của Giản Phàm, Tằng Nam nắm tấy y: “ Trước giờ em không hiểu anh, tới khi ông cụ quả đời em mới hiểu, kỳ thực trong lòng anh vô cùng lương thiện, tất cả điều anh làm chỉ vì không muốn một ông cụ chẳng quen biết được mang nụ cười mà đi, anh làm được rồi, ông cụ đi rất an lành vui vẻ ... Nếu như có một ngày em bị bệnh, bệnh rất rất nặng, anh cũng vì em mà đau lòng.”
Những lời tình ý miên man khiến Giản Phàm càng không nỡ buông tắy, vỗ vỗ nhẹ tấy cô: “ Về thôi, chuyện nhà người tắ, chúng ta không quản được ... Dù sao ông cụ cũng vui vẻ khép mắt, cho dù chúng ta ý tốt làm thành chuyện xấu, anh nghĩ ông cụ cũng không trách đâu ...”
“ Em nghĩ ông ấy sẽ cảm kích anh.” Tằng Nam hôn nhè nhẹ lên má Giản Phàm, sau đó yêu thương hôn chụt một cái, ngồi thẳng người vặn chìa khóa, lần này tâm tính ôn hòa hơn, lái xe rất vững: “ Đừng nghĩ nhiều, dù sao anh có 2000 vạn, đủ tiêu diêu cả đời, vui vẻ lên, em không giận anh nữa, sau này cũng không giận anh nữa, được chưa?”
Giọng có phàn làm nũng, Giản Phàm bủn rủn không dám tiếp lời, vội đổi đề tài: “ Chuyện giải tỏa thì sao, anh tìm hiểu rồi, hạng mục Thụy Phong Uyển do Diêm giả Văn làm chủ tịch, đại biểu pháp nhân Lôi Hàm Dương, nói thẳng ra là của Giản Hoài Ngọc, không phải có trò gì chứ?”
“ Không đâu, bên khai phát và giải tỏa khác nhau mà, mà có giở trò gì cũng không nắm được thóp, Giản thị không thiếu tiền, người muốn bán mạng cho họ nhiều lắm ... Chúng ta chẳng phải cũng thế à?” Tằng Nam là thế, luôn rất thẳng tính:
Giản Phàm “ừ” khẽ một tiếng, lẩm bẩm tổng kết: “ Chú sai cháu ruột đi đánh người, cháu ruột thì mất mạng, chú ngồi đếm tiền, Giản Hoài Ngọc liệu có bị lương tâm khiển trách bất an không? Chắc là không, đến cha ruột mà ông ta còn ra tấy được, huống hồ là đứa cháu ...”
Tằng Nam khó chịu phản bác: “ Ít nhiều có chút tình cảm chứ, với sức ảnh hưởng của Giản Hoài Ngọc, tỏ chút thái độ, bồi thường nhiều một chút chẳng phải là xong à? Hà Lượng phán vô ý giết người cũng đâu tới mức tử hình, nếu thế em e cả Giản Nhị Lư không vượt quả được ...”
“ Em sai rồi, chuyện này ai cũng có thể bồi thường, nhưng Giản Hoài Ngọc không thể, thậm chí công ty giải tỏa cũng sẽ không đền một xu, không phải họ xót tiền, mà là không ai muốn gánh trách nhiệm.” Giản Phàm nhắc lại phân tích của Ngũ Thần Quảng: “ Vụ án khác anh không dám đảm bảo có công bằng, vụ án này anh đảm bảo có, chắc chắn sẽ tử hình, đã phi pháp giải tỏa còn cố ý gây thương tích, không giết sao yên lòng dân? Giản Hoài Ngọc sẽ không can thiệp ... Chả lẽ em không thấy công an đã công khai phát biểu, dù tra ra ai chũng không mềm lòng à? Vì họ xác định ma thế mạng rồi.”
Tằng Nam nhìn Giản Phàm với anh mắt quái dị:” Anh đã nói thế thì em không giấu anh nữa.”
“ Hả?” Giản Phàm kinh ngạc, lại thêm chuyện gì đây?
“ Biết ai tổ chức giải tỏa không?”
“ Không biết.” Giản Phàm lắc đầu, y đâu dính líu gì tới lĩnh vực này:
“ Anh đúng là chuyện lớn tỉnh táo, chuyện nhỏ hồ đồ, Thương Á Quân, Thương Đại Nha, người anh em của anh đấy.”