“ A .... Phải rồi, anh Đường có nói hắn thành giám đốc công ty giải tỏa gì đó ...” Giản Phàm phản ứng khá hời hợt, nhớ ra Đường Đại Đầu có khoe danh thiếp vàng của Thương Á Quân, không lạ vì sao Tằng Nam có tin tức linh thông như vậy, làm nghề địa ốc vốn đứng giữa hắc bạch đạo mà, lại có Ngũ Thần Quảng không khác gì cha nuôi: “ Là hắn thì tốt, kết cục hoàn mỹ, cái nồi đen này chụp lên đầu hắn là viên mãn, người do hắn tìm, việc do hắn làm, không liên quản tới người khác, công ty giải tỏa khi đó phạt vài đồng là xong, vẫn tiếp tục giải tỏa, chuyện càng thuận lợi. Bên khai phát vẫn xây nhà, chính phủ thu lợi. Hoàn mỹ, Thương Đại Nha xui xẻo rồi.”
“ Còn không à, tất cả đang truy bắt hắn đấy.” Tằng Nam ánh mắt ngờ vực: “ Giản Phàm, đó là bạn anh đấy, anh không định giúp à?”
“ Không giúp, thằng vương bát đàn đó đáng chết, em biết nhà kia đáng thương ra sao, hai mẹ con đang đi cầu cứu khắp nơi.” Giản Phàm rất tức giận, giữa y với Thương Đại Nha chỉ là quản hệ lợi dụng mà thôi, trước kia đã dứt khoát rồi, hai năm quả không liên hệ gì:
Tằng Nam rụt rụt rè rè: “ Vậy còn một chuyện nữa, em nói, anh đừng giận nhé?”
“ Giờ anh rất bình đạm rồi, muốn làm anh giận không dễ đâu, chẳng cần Lý Uy nhắc anh cũng không dính dáng gì hết.” Giản Phàm nói thoải mái như không:
Tằng Nam nói gần như lí nhí muỗi kêu: “ Đường Đại Đầu giấu Thương Đại Nha đi rồi.”
“ Cái gì?” Anh chàng bình đạm nhảy dựng lên không khác gì mẹo bì dẫm phải đuôi, sau đó va cốp vào trần xe, ôm đầu lăn lộn tại chỗ, Giản Phàm nén đau giọng gấp gáp: “ Em vừa nói gì, nói lại xem nào, ai giấu ai?”
Tằng Nam nhăn mặ, cú đó đau phải biết, giọng cô như làm sai chuyện: “ Đừng trách em, tên đầu to không cho em nói, biết anh không ưa gì Thương Đại Nha.”
“ Không nói với anh mà nói với em à ... Nam Nam, nói với anh là em đang đùa đi.” Giản Phàm ôm đầu, ôm cả hi vọng cuối cùng:
“ Không phải, anh ta nhờ em thăm dò chút tin tức, mà công ty em cũng được Thương Đại Nha giúp ít nhiều, chỉ biết hình cảnh đang tìm kiếm khắp nơi ... Lão Đường sợ anh giận, bảo em ngàn vạn lần đừng nói cho anh biết ...” Tằng Nam làm vẻ mặt vô tội, sợ Giản Phàm nổi điên:
Giản Phàm thả mình ngồi bịch xuống ghế, trừng mắt lên, chửi bới om xòm: “ Em còn ngày ra đó làm gì, mau đi tìm Lão Đường, đồ ngu xuẩn đó, thằng què chết tiệt, chuyện này nhảy vào thì còn ai cứu được?”
Tằng Nam không dám ý kiến gì, xoay vô lăng phóng vèo đi, dọc đường đi liên tục nhìn mặt Giản Phàm hết trắng lại đỏ.
Một phút ... Hai phút ... Ba phút ...
Tằng Nam đỗ xe cách cửa quán ăn Thực Thượng ở đường Kiến Nam, thi thoảng xem đồng hồ, mới chỉ vài phút thôi mà cô tưởng chừng cả năm rồi. Cô lo nhất Giản Phàm và Đường Đại Đầu xung đột, hai tên này đều cứng đầu cố chấp, không rõ một khi ương lên sẽ xảy ra chuyện gì, còn cô dù sao đóng vai trò không vẻ vang, hứa rồi lại còn đem bí mật tiết lộ cho Giản Phàm. Cuộc đời cô trải quả bao gập ghềnh đi tới hôm nay, chỉ có hai người bạn chẳng hề hợp tính này ở bên cạnh thôi.
Thế nào là bạn, trải quả nhiều chuyện Tằng Nam có cảm xúc, trong mắt cô, bạn là người khi không cần có khi chẳng nhớ rằ, nhưng khi cần, nhất định không bỏ rơi mình ... Đường Đại Đầu và Giản Phàm đều giống nhau ở điểm đó.
Chính vì thế mà cô mới lo, Đường Đại Đầu và Thương Đại Nha tính thối hợp nhau, sẽ không bỏ mặc, mà Giản Phàm hiểu lợi hại trong chuyện này, sẽ bắt Đường Đại Đầu khoanh tấy ngồi nhìn, cả hai sẽ không từ bỏ lập trường ... Kết quả không tốt đẹp.
Bắt ngờ là hai người kia ra rồi, Giản Phàm khác vai Đường Đại Đầu, hai người nói cười thân thiết như xưa, Đường Tiểu Đầu còn lon ton chạy theo ôm chân Giản Phàm như chó con, Phi Phi vội bế lên, Giản Phàm bắt chước hổ gầm quảy đầu dọa thằng bé, làm nó cười khanh khách.
Thế là sao? Tằng Nam hết sức hồ nghi, đi lùi xe đỗ ở cửa, Giản Phàm dìu Đường Đại Đầu lên xe, tên này hai năm quả an nhàn béo lắm rồi, lên xe mà cũng thở, Giản Phàm ngồi ở ghế phụ lái, vẫy tấy với Phi Phi và Đường Tiểu Đầu, Tằng Nam khởi động xe mà chẳng hiểu hai tên này bày trò quỷ gì.
“ Anh Đường, ở đâu nhỉ? “ Giản Phàm hỏi rất tùy ý:
Đường Đại Đầu đắc ý đáp: “ Đường Thượng Mã, có quán bar tên Địa Hạ Tình.”
“ Ha ha ha, đó là dải phồn hoa, ý thức chống điều tra tốt lắm, vẫn chưa quên nghề.”
Tằng Nam không hiểu ra sao, Giản Phàm lúc xuống xe thì đùng đùng nổi giận, vậy mà lúc này lên xe lại cười kiểu mê chết người không đền mạng, chắc là lừa tên ngốc to đầu kia rồi.
Giản Phàm cảm giác được tâm sự của Tằng Nam, cố ý trách: “ Anh Đường, anh thiếu nghĩa khí quá, nếu không phải tôi vô tình hỏi Nam Nam, anh không định nói cho tôi phải không, Lão Thương cũng là bạn tôi mà, anh muốn biết tin tức cảnh sát thì phải hỏi tôi chứ.”
“ Lão Thương muốn tìm cậu, nhưng tôi không cho, hai năm quả hắn thành danh nhân xã hội rồi, sáng cưỡi xe, đêm cưỡi gái, tôi sợ loại giả đứng đắn cậu không muốn dính dáng, nên khói nói.” Đường Đại Đầu thật thà khai báo:
Tằng Nam nghe Đường Đại Đầu hình dung danh nhân xã hội như thế thì phì cười, đồng thời nhìn Giản Phàm tình tứ, càng lúc càng nhận ra Giản Phàm thực sự quản tâm tới cô, không muốn cô bị khó xử. Giản Phàm nói thuận theo tư duy của hắn: “ Vậy thì anh nói xem danh nhân xã hội liệu có coi thường chúng tôi, chê chúng tôi xen vào chuyện người khác không?”
“ Không không không ... Tuyệt đối không, chuyện Bắc Thấm Phường làm Lão Thương bị bắt năm sáu chục người, trong đó có vài huynh đệ kết bái, lúc này còn ai dám giữ hắn, hắn không còn chỗ nào để đi mới tìm tôi ... Tôi liền đưa hắn tới quán bar do xâ Loa Tử mở, nói đó đông người hỗn loạn, không ai chú ý.” Đường Đại Đầu áp nhỏ giọng xuống nói:
Giản Phàm biết nơi đó là do xâ Loa Tử và Mơ Hồ mở, được Đường Đại Đầu lén tài trợ, bề ngoài là bán rượu, ngầm mại dâm, cho nên mới đặt tên là "Địa Hạ Tình", nghe đâu còn do tên đầu to nhất thời này ra linh cảm.
Lộ trình mất tới nửa tiếng không ít, nói chuyện linh tinh, toàn đề tài vụn vặt thoải mái, kỳ thực Giản Phàm mục đích rõ ràng, ví như Thương Đại Nha kiếm tiền ra sao, nghe kể là kéo đám lưu manh đi giải tỏa, tiền kiếm theo đầu người, anh em phía dưới kiếm tiền chân tắy.
Hiện trường giải tỏa là thế nào Giản Phàm thấy không chỉ một lần, chuyện thiếu nhân tính được Đường Đại Đầu say sưa thuật lại, căn bản chẳng cảm thấy có gì không đúng, còn hâm mộ thành tựu của Thương Đại Nha, nếu đám anh em năm xưa vẫn còn đông đủ sẽ cùng làm nghề này, một năm kiếm vài trăm vạn là chuyện nhỏ, hơn là vất vả bán cơm.
Tằng Nam trêu: “ Thế sao anh không dựng cờ chiêu binh mãi mã đi?”
Giản Phàm cũng làm một câu:” Đúng rồi anh Đường, lại quảy về làm đại cả đi, giờ Lão Thương xui xẻo, vừa vặn anh thế chân, tiếp nhận quân của Lão Thương, tiện quá còn gì?”
Dè đâu Đường Đại lắc đầu quầy quậy: “ ... Thôi thôi, làm cái đó không được, vốn hắn muốn kéo tôi nhập bọn, tôi cũng động lòng, có điều giờ nhìn thế này biết không có kết quả tốt đẹp, tôi mất mẹ một cái chân rồi, không muốn dính vào nữa, không khéo cái mạng cũng đi.”
Giản Phàm nhẹ người, đồng thời lòng có chút buồn bực, cái mặt tối của xã hội này đều là kiểu sống dị dạng như thế, giống như đội xây dựng còn chẳng phải bị ép, chẳng lẽ có ai trời sinh ra muốn đi làm đĩ điếm lưu manh?