Tới đường Thượng Mã thì thời gian vừa quả 17 giờ, trời vẫn sáng lắm, xe đỗ ở đối diện quán bar. Giản Phàm xuống xe quản sát, chưa tới tối khách còn chưa lên cơn, nhưng đã có cô gái ăn mặc hở hang ra vào quán bar, dặn Tằng Nam ở ngoài đợi, cùng Đường Đại Đầu băng quả mặt đường. Đập vào mắt là quầy bar trông như băng đạn, trên kệ là chai rượu vang như viên đạn, phục vụ mặc ghi lê đeo nơ cầm khay quả lại trông chính quy lắm. Đường Đại Đầu nghênh ngang đi vào búng tấy cái tách, không biết ở đâu có một nữ phục vụ viên chạy ra cười ngọt đon đả nói: “ Anh Đường tới rồi, mời anh vào ...”
Mẹ nó, Giản Phàm chửi thầm, cô bé này cùng lắm chỉ 21, 22 mà thôi, váy siêu ngắn sơ mi trắng cài thiếu vài cái cúc tất lụa đen, cười còn ái muội hơn cả màu rượu trên tủ. Đường Đại Đầu ngoắc ngoắc đầu ngón tắy, ghé đầu sát tai cô bé phục vụ, cô bé gật đầu định đi, long trảo của hắn sờ tới mông bóp một phát, phục vụ quảy đầu làm mặt quỷ, đong đưa bước đi.
Vãi, đừng nói là nhân tình của Lão Đường nhé? Giản Phàm nghi ngờ nhìn cái mặt hí hửng của hắn, đi theo quả quầy bar, đèn tối hẳn xuống: “ Sao anh muốn sờ là sờ thế?”
“ Không sờ cũng phí, không có mấy em phục vụ lẳng lơ, ai tới uống rượu?” Đường Đại Đầu hạ thấp giọng xuống xúi:” Thấy em vừa rồi thế nào, tươi không, năm nay vừa tròn 20 thôi, cái miệng đó không chỉ biết cười ngọt lịm đâu, thổi kèn cao siêu lắm, thử không? ... Đảm bảo với cậu là trình độ ngang cấp với vợ tôi.”
Giản Phàm suýt nữa bợp tên này một phát vì cái tội nói không biết nghĩ, ai lại đi đem vợ mình so sánh kiểu đó, nói bao lần không sửa. Không đáp lời tên ngốc, nếu không đụng chạm với vấn đề chuyên môn, hắn nói tới sang năm, đi xuống lầu, té ra là tầng hầm thật, hành lang hẹp mỗi bên có 3 cánh cửa, chuyển đề tài:” Nơi này không tốt, cảnh sát chặn cửa thì thành ba ba trong giọ à?”
“ Thiên hạ không phải chỉ mỗi cậu thông minh, còn có cửa bí mật, bên trên có động tĩnh, dưới biến mất luôn.” Đường Đại Đầu dừng bước, gõ cửa vài cái, cửa mở rằ, phòng rất thấp, Giản Phàm phải cúi đầu đi vào, cạch một cái cửa đóng, đứng trước mặt là Thương Đại Nha, hai năm quả khó thấy được một lần, tóc bù xù, râu lởm chởm, mắt đỏ kè, trên bàn là chai Nhị Oa Đầu đã uống hết quá nửa, ít đồ nhắm.
“ Đường cả ...” Thương Đại Nha yếu ớt chào:
“ Đại Nha, xem ai tới đây, đừng bộ dạng ăn hại như thế, chuyện gì mà không quả được, tránh phong ba là ổn thôi, ở đây không ai tìm được, sợ cái buồi.” Đường Đại Đầu đập bàn một phát, Thương Đại Nha vẫn bộ dạng sống dở chết dở, chắc là do rượu, phản ứng rất chậm chạp, chỉ gật đầu với Giản Phàm một cái, bộ dạng như hết hi vọng vậy:
Giản Phàm trầm ngâm: “ Anh Đường, anh ra ngoài đi, tôi thương lượng với Lão Thương chút việc.”
“ Thương lượng cái gì mà không cho tôi nghe.” Đường Đại Đầu bất mãn không đi:
“ ra ngoài cửa trêu ghẹo phục vụ viên, canh chừng, tôi thương lượng với Lão Thương bước tiếp theo làm thế nào chứ sao? Chẳng lẽ cứ chui rúc như chuột vậy à, ai đi đối xử với anh em như vậy ... Anh đi đi, chuyện này tôi làm tốt hơn anh, anh nghe cũng chỉ nói linh tinh chứ góp ý được quái gì đâu.” Giản Phàm biết cách đối phó với hắn:
“ Được.” Đường Đại Đầu thấy Thương Đại Nha không phản đối liền đi luôn, dù sao ai thích ở cái chỗ chật chội bí bách này, ra kia trêu em gái có hơn không, ở lại cũng không hiến được kế nào hay:
“ Nào, ngồi đi ...” Giản Phàm từ khách hóa chủ, đưa tấy mời, phòng nhỏ chỉ có một bàn một giường, mùi ẩm thấp khó ngửi, rót rượu tự uống một ngụm: “ Lão Thương, anh có biết chuyện mình phạm phải lớn cỡ nào không?”
Thương Đại Nha ảm đạm gục gặc đầu, không thể không biết, chỉ không biết vì sao, bắt liền bao nhiêu người, cảnh sát tới nhà mấy chuyến, ai quen biết cũng bị tra một lượt, cái thế này là muốn truy tới cùng: “... Trước kia chúng tôi đều làm thế, không giải tỏa được thì cưỡng chế, đánh bị thương người ta như cơm bữa, chết người cũng vài lần, ông chủ ra mặt đền vài vạn là xong, chuyện này sao kéo nhiều cảnh sát tới thế? Còn truy cùng đuổi tận ... Nếu nói hộ bị giải tỏa oan, chúng tôi còn oan hơn, tháng 5 giải tỏa một hộ, chúng tôi cầm gậy, họ cầm cả đao Quản Công, chém gãy chân một anh em của tôi, chẳng ai quản, tôi đi đâu mà kêu ... Mẹ cái bọn cảnh sát không cho tôi sống.”
“ Được, được, đừng than vãn, chúng ta không phải đang nghĩ cách à, kể đầu đuôi đi, ai bảo các anh giải tỏa? Ai mới là chủ?” Giản Phàm lấy cốc rượu của hắn, không cho uống nữa:
“ Tôi mang tiếng là cổ đông, nhưng mà cổ phần chưa tới một thành, bất kể thế nào chuyện này không thể do tôi chịu trách nhiệm được, tôi chỉ là tên tiểu tốt.” Thương Đại Nha thời gian quả bị cảnh sát truy đuổi khốn đốn, nói chuyện thiếu trật tự: “ Quy trình đơn giản lắm, sau khi nhà cửa định giá, công ty giải tỏa dựa theo mét vuông nộp tiền đảm bảo với bên bao thầu, đề phòng bên giải tỏa bỏ gánh giữa chừng không làm, hai là khi xảy ra sự cố an toàn thì dùng bồi thường. Chuyện thường là đại cổ đông dẫn đầu, kêu gọi cổ đông tham dự, đại cổ đông thực sự thì chỉ cổ phần danh nghĩa, không nhập sổ sách.”
Hỏi mấy lần cổ đông có ai, Thương Đại Nha ngần ngừ, ấp úng mãi mới kể, một tên Giang Thấm Binh phó bí thu khu ủy, Hứa Hướng Nam phân cục trưởng cục công an, còn có công vụ viên cục địa chính, gồm cả Thương Đại Nha là sáu vị cổ đông. Mà trừ Thương Đại Nha ra thì đều là danh nhân xã hội. Nói chuyện ngày hôm đó thì cũng không có gì, Bắc Thấm Phường suốt hai tháng chưa giải tỏa xong, làm nhà khai phát mất kiên nhẫn, hôm đó ông chủ Lôi trực tiếp tới tìm Thương Đại Nha, hứa sẽ them cho hắn 40 vạn, bảo hắn giải tỏa trong đêm, mà hắn biết bối cảnh của đối phương nên không sợ gì cả, cho nên mới có màn bi kịch đêm mưa đó, giờ thì kẻ sa lưới đều khai người đứng sau là Thương Á Quân.
Giản Phàm vừa uống rượu vừa suy ngẫm, ông chủ Lôi kia tất nhiên là Lôi Hàm Dương, còn cổ đông thì ghê gớm rồi, nếu đêm hôm đó không kinh động hình cảnh làm sự thể lớn lên, e rằng có chết người cũng áp xuống thôi, giờ không áp được chỉ còn cách đồ lên đầu tên này.
Nhìn Thương Đại Nha giờ như chim sợ cành cong, ngồi ở đây mà mắt vẫn hiện rõ sợ hãi, Giản Phàm uống ngụm rượu cuối cùng, chẳng thấy yết hầu cử động mà rượu biến mất: “ Lão Thương, anh thông minh hơn Đường Đại Đầu, xem ra anh cũng hiểu ... Chuyện này à, anh chết chắc.”
Thương Đại Nha rùng mình, mấu chốt trong đó không phải chỉ suy xét một lần, không cần hoài nghi, mình chắc chắn đưa đầu ra chịu báng, Giản Phàm nói khó nghe, nhưng không sai chút nào, nhắm mắt lại như chấp nhận số mệnh.
“ Khá đấy, tự biết mình ... Có điều, anh không ở hiện trường, cũng không đích thân đánh chết người, anh sợ cái gì? Có phải vì khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, chớp mắt tiền, nhà, nữ nhân đều mất, phải vào tù ăn cơm nhà nước nên sợ không?”
Điều này nói trúng tim đen, Thương Đại Nha gật đầu: “ Gần như thế, cậu không biết đám người kia bẩn cỡ nào, lần này nhập cổ phần tôi chỉ nhập 80 vạn, nói không chừng chẳng lấy lại được xu nào, đều tài tên vương bát đàn họ Lôi, xảy ra chuyện một cái liền vờ không quen biết tôi ... Lần này tôi thảm rồi, toàn bọn làm quản, làm cảnh sát, người ta chỉ bắt tôi chứ bắt ai? Tôi sống bốn mươi năm, hiểu rồi, chỉ có cậu và anh Đường lúc khó khăn mới ra tắy, mới là bạn bè thật sự.”