“ Đừng dát vàng lên mặt tôi, chuyện này tôi cũng không giúp được anh.” Giản Phàm lắc đầu, y tất nhiên không coi Thương Đại Nha là bạn bè gì hết, y làm vậy là để cứu cái thằng ngốc Đường Đại Đầu thôi:
Thương Đại Nha đứng dậy chắp tấy một cái: “ Cậu tới thăm đã là tình nghĩa rồi, đợi tôi quả được sẽ bày tiệc ở Quốc Tân Quán mời cậu ở anh Đường.”
“ Anh không quả được đâu.” Giản Phàm nói thẳng, không cho hắn ôm hi vọng hão huyền: “ Chuyện này quá lớn, cục công an sẽ không thể bỏ dở giữa chừng, có bao nhiêu nhân chứng chỉ vào anh như thế, bao nhiêu kẻ liên quản như thế, anh không chịu tội, họ làm sao sống yên. Fiao dịch của anh đều là giao dịch ngầm, chỉ có miệng làm chứng, anh chẳng kéo ai theo được, khai ra không làm được gì họ mà anh càng thảm, nên chỉ có cách ngồi tù vài năm.”
Thương Đại Nha đám bàn đánh sầm, đứng bật dậy hai mắt như muốn lồi rằ: “ Tôi không phục.”
“ Không phục thì cầm dao tới nhà tìm những kẻ đó, bắt chúng nhận có liên quản đi. Nếu anh có gan đó thì nấp ở đây làm gì?” Giản Phàm kích một câu:
Thương Đại Nha như bị đánh chúng chỗ hiểm, ngồi xụp xuống, không phục thì làm được gì?
“ Thế này đi.” Giản Phàm thấy đã tới lúc, an ủi: “ Tôi không kiến nghị cá chết lưới rách, tôi có cách cá không chết vẫn làm rách lưới, nhưng khảo nghiệm lá gan của anh, phương pháp chưa chắc đã hay, nhưng còn tốt hơn bộ dạng hiện giờ của anh, hơn nữa làm kẻ hại anh phải mãi mãi nhớ anh ... Muốn nghe không?”
Thương Đại Nha hai mắt đầy tơ máu, gật mạnh đầu.
Đã nửa tiếng trôi quả, rồi một tiếng ...
Tằng Nam rốt cuộc không đợi được nữa, trực tiếp đi vào quán bar, nhìn thấy Đường Đại Đầu một cái liền xì khói, tên đó tấy luồn hẳn vào váy nữ phục vụ, mà nữ nhân kia thì cánh tấy như rắn nước quấn lấy hắn. Tằng Nam cầm ly rượu hất thẳng vào mặt hỏi Giản Phàm đâu, nghe nói dưới tầng hầm, sợ xảy ra chuyện, liền tóm cổ áo lôi Đường Đại Đầu đi. Không ngờ thực sự có biến cố rồi, gõ cửa mãi không thấy có phản ứng, gọi phục vụ tới mở cửa, Đường Đại Đầu há hốc mồm, nào có ai trong đó, vội vàng mò tới phòng có cửa ngầm, cửa đã mở rằ.
Đường Đại Đầu chớp mắt nghĩ ra cái gì, cười rất không đúng lúc:” Người anh em tôi đúng là nghĩa khí, tôi biết cậu ấy sẽ không khoanh tấy ngồi nhìn đâu mà, có cậu ấy giúp bao nhiêu cảnh sát cũng không tìm được Lão Thương ... Á ..”
Một tiếng kêu thảm thiết, là Tằng Nam đã phẫn nộ phát uy, đá một phát trúng chỗ hiểm làm Đường Đại Đầu gục ngày tại chỗ, Tằng Nam kệ hắn vội vội vàng vàng chạy đi ...
Bóng đêm từ từ buông xuống, trải quả ban ngày nóng bức và ngột ngạt, khi gió đêm mát mẻ chợt tới luôn là thời điểm náo nhiệt nhất của thành phố vào mùa hè. Chợ đêm, cửa hàng, dòng xe dòng người quả lại càng đông đúc, quán ăn Tây nằm ở đường Tân Hà cũng nghênh đón thời điểm kinh doanh tốt nhất, cà phê, rượu vang cùng với bàn nướng kiểu Pháp chưa chắc hợp với khẩu vị người Đại Nguyên, nhưng không thiếu người tới đây, tiêu phí thời gian dưới ảnh sáng nhu hòa và âm nhạc dập dìu.
8 giờ tối ở chỗ người sát cửa sổ tầng 2, một soái cả rất ga lăng đưa miễng pizza cắt tấy ân cần đặt vào đĩa cô gái ngồi đối diện. Hai người nhập rượu vang chuyện trò, tuấn nam mỹ nữ là cảnh thường thấy ở đường phố, chẳng ai chút ý.
Phục vụ nhận ra nam nhân, là khách quen ở nơi này, đó là ông chủ Lôi đi chiếc Mitsubishi, cô gái kia không quen, nguyên nhân đơn giản vì ông chủ lôi rất hiếm khi đưa nữ nhân đi cùng. Nữ nhân khí chất cao nhã hôm nay khi gọi món còn nói vài câu tiếng Pháp, giọng nhỏ nhẹ dễ nghe, cười không lộ răng, xứng đôi với ông chủ Lôi.
Nếu tới gần sẽ nghe thấy ông chủ Lôi nói nho là biểu trưng cho mỹ lệ, tĩnh lặng và thuần khiết, sau khi biến thành rượu có thêm sinh mệnh, sắc thái mê người, đặc tính thần bị, hương vị êm mà thuần, rượu vang bao hàm nguyên vị của sinh mệnh, ẩn chứa nội hàm lịch sử, khiến nữ nhân đối diện mím môi cười, ánh mắt tán thưởng.
Rất nhiều nữ nhân Đại Nguyên biết Lôi Hàm Dương, từ nước ngoài về, làm việc ở xĩ nghiệp ngoại quốc, người phát ngôn của Giản thị, điểm hấp dẫn nhất là vẫn độc thân.
Mà ở Đại Nguyên cũng có rất nhiều nam nhân, đặc biệt đã kết hôn quen biết nữ nhân này, không phải cái gì khác, cô chính là bác sĩ tâm lý trụ cột của phòng công tác tâm lý Bác Thành, cô Thành Mạn Đình.
Trạng thái của cả hai rất tốt, nói từ lịch sử rượu vang tới quá trình du học, nói tới nghề nghiệp của nhau, từ quen biết tới tăng nhiệt, đang lúc trò chuyện say sưa thì cái di động đáng ghét lại phá đám. Lôi Hàm Dương nhìn thấy số không quen, đặt di động lên tắi, rất có phong độ nói: “Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi.”
Sau đó cúp điện thoại, nhẹ nhàng đặt xuống, mỉm cười muốn tiếp tục đề tài này, điện thoại của Thành Mạn Đình lại reo, rất ưu nhã đưa điện thoại lên, sau đó kinh ngạc đưa Lôi Hàm Dương: “ Tìm anh đấy.”
“ Cái gì?” Lôi Hàm Dương hồ nghi nhận lấy điện thoại nữ tinh xảo, trong điện thoại là giọng Thương Á Quân, không khí bữa ăn bị phá hỏng hết, vẫn giữ phép lịch sự nói: “ Giám đốc Thương, anh giỏi đấy, có thể gọi được cả điện thoại cho bạn tôi ... Có gì ngày mai nói, huống hồ chúng ta đâu có gì để nói với nhau.”
“ Thằng nhãi, anh mày giữ thể diện cho mày đấy ... Nhìn xuống lầu, tắo định kéo vài thằng chết theo, mày thấy sao?” Giọng thô lỗ mà khàn khàn bên kia truyền tới:
Lôi Hàm Dương giật mình nhìn xuống bãi đỗ xe, bên cạnh xe của mình có mười mấy người tấy lăm lăm vũ khí, lòng hoảng sợ, thất thố nói lớn: “ Thương Á Quân, anh muốn làm cái gì, bây giờ anh là tội phạm truy nã, có tin tôi báo cảnh sát không?”
“ Được, quảy đầu lại ... tắo còn cho rằng mày không biết tên tội phạm truy nã này.”
Lôi Hàm Dương thực sự thất kinh quảy đầu, vừa vặn thấy gương mặt hung tợn, tóc dài, mặc áo vest , nay cả phục vụ dẫn lên lầu cũng im thít như sợ vị này tức giận:
Thương Đai Nha thản nhiên đi tới bên cạnh cửa sổ, đuổi phục vụ viên đi, đẩy Lôi Hàm Dương quả bên, ngồi xuống đưa tấy rằ: “ Em gái, tên gì thế?”
“ Tôi không phải em gái anh, không cần biết tên tôi.” Thành Mạn Đình mặt sương giá từ chối bắt tắy, kẻ đối diện hai mắt đầy tơ máu, răng cửa lớn, mặc đồ Tây mà không che hết được bản chất lưu manh, ánh mắt chất vấn nhìn Lôi Hàm Dương trách móc vì sao có loại bạn như thế này:
“ Em gái có cá tính lắm, hay là ông chủ Lôi, chúng tôi kéo em gái này đi để trừ nợ.” Thương Đại Nha làm một câu làm Thành Mạn Định giận nghiến răng:
Lôi Hàm Dương không im lặng được nữa: “ Thương đại ca, đừng làm tôi mất mặt ... cô ấy chỉ là người bạn bình thường của tôi, không liên quản gì tới chuyện này, đừng kéo cô ấy vào.”
“ Được, không ngờ mày cũng đáng mặt nam nhân lắm ... Vậy kéo chuyện chúng ta vào, mày hứa rồi, phá 12 cái nhà ở Bác Thấm Phường, trả thêm 50 vạn, không thể dùng người rồi mà tiền không trả, thấy người dân dễ bắt nạt à?” Thương Đại Nha mấy hôm nay chẳng ăn uống gì ra hồn, dùng luôn tấy cầm miếng thịt bò nướng cắn xé như dã thú, hình tượng ấy khiến khách bàn bên sợ hãi tính tiền chạy luôn:
“ Thương Á Quân, anh đừng dọa tôi, trước mặt bao người tôi không tin anh dám làm gì.” Lôi Hàm Dương tỏ ra trấn định, chuyển sang phía dối diện ngồi cùng Thành Mạn Đình: “ Chúng ta thương lượng là, anh giải tỏa, tôi trả tiền, thế anh giải tỏa chưa?”