“ Chưa.” Thương Đại Nha căn bản không coi hắn ra gì, cầm ly rượu vang của Thành Mạn Đình tu ực, nuốt miếng thịt lớn xuống: “ Mày còn mặt mũi nói chuyện giải tỏa với tắo à, mày nói không sao, không sao mà bao nhiêu cảnh sát tới như thế. Xảy ra chuyện con mẹ nó, mày trốn mất, mấy chục anh em của tắo bị bắt .... Giờ tắo chỉ đòi phí giải tỏa mà không đòi tiền thuốc men, tổn thất tinh thần là nhẹ đấy, chẳng lẽ mày không định đưa một xu, còn muốn tắo gánh hết tội chứ?”
Nghe cái tên Bắc Thấm Phường đang xôn xào thời gian quả lại liên hệ cùng nam nhân thô lỗ này, ngày Thành Mạn Đình cũng ngạc nhiên nhìn Lôi Hàm Dương. Lôi Hàm Dương chỉ muốn yên chuyện tránh mất điểm trước mặt mỹ nữ, rối rít nói:” Được được, chuyện gì cũng đừng nói vội, mai tới công ty tôi, tôi đưa tiền cho anh, mau chóng biến mất cho tôi.”
“ Chơi tắo à, thế không được.” Thương Đại Nha mút mỡ trên ngón tắy:” Mày đã nói tắo là tội phạm truy nã rồi, chỉ dựa vào chút tiền đó cứu mạng, ông chủ Lôi, mày bất nhân thì đừng trách tắo bất nghĩa. Khi thương lượng chuyện này, tắo, mày và người cty Bình Dương đều có mặt, tắo làm cái nghề này lâu rồi, sao không đề phòng bọn mày cho được, mày có tin tắo ghi âm hết không?”
“ Anh dọa ai chứ?” Tiếp xúc với nhau không phải chỉ một hai lần, biết tên này chẳng có cái tâm cơ đó, dọa người thôi, Lôi Hàm Dương khịt mũi không tin: “ Anh mà có cái bản lĩnh đó thì đâu bị cảnh sát truy đuổi khắp nơi, dù có thì tôi cũng chẳng có tội mấy.”
“ Thông minh, biết Đại Nha tắo không có mấy thủ đoạn vòng vèo đó ... Chúng ta đổi cách làm việc khác vậy.” Thương Đại Nha rút điện thoại rằ, vừa nói vài tiếng thì chìa khóa trong túi Lôi Hàm Dương phát ra tiếng báo động, cả kinh nhìn ra ngoài, chỉ thấy mấy người cầm gậy gộc với gạch đá đập xe, chớp mắt cái xe mấy chục vạn trở nên thê thảm, kính vỡ, cửa móp, còi xe hú inh ỏi, đám người kia biến mất ngay.
“ Đơn giản không? Thủ hạ của tắo ít thiếu nhất là loại giỏi đập phá ... Anh mày đây là XHĐ, mày đã dám thuê mà không nghĩ hậu quả à? Tiền của tắo mà cũng dám quịt, chán sống rồi phải không?”
Đôi nam nữ đối diện thực sự sợ hãi rồi, ngồi im như thóc.
Thương Đại Nha nhìn đồng hồ: “ Đợi cảnh sát phải không, đồn công an đường Ngũ Nhất muốn tới đây tốn 6 phút 30 giây, cũng chỉ tới 4 tên, tắo có 40 người, không sợ chúng đâu, cho mày 60 giây suy nghĩ, hoặc đưa tiền, hoặc tắo đưa mày đi.”
Lôi Hàm Dương biết không quịt được, tức tốc lấy chi phiếu ra viết vài chữ, xé roẹt đưa Thương Đại Nha, loại người này trời mới biết dám làm gì, thân phận của mình không dọa nổi hắn.
Thương Đại Nha lau tấy cầm lấy chi phiếu, cười sáng lạn: “ Thế mới đúng, loại như mày toàn bọn hèn, tắo không chơi mẹ mày, mày không biết tắo ngang bối phận với cha mày, cho mày 30 giây biến mất, em gái, ở lại uống với anh.”
Thành Mạn Đình tái mặt nhìn Lôi Hàm Dương cầu khẩn, Lôi Hàm Dương nắm tấy cô, định nói gì thì Thương Đại Nha đặt chai rượu lên bàn, gằn giọng nói từng chữ: “ Không xéo thì tắo không chỉ đập xe đâu.”
Lôi Hàm Dương vội vàng lấy áo khoác hoảng loạn bỏ chạy, đến ví cũng quên, mỹ nữ cũng bỏ, ra tới cầu thang còn vấp ngã, loạng choạng bò dậy, rút điện thoại ra rối rít bấm số: “ Cục trưởng Hứa, tôi thấy Thương Á Quân, ở quán ăn Tây Nhu Nhuyễn Thì Quảng, vừa rồi, vừa rồi trấn lột của tôi 50 vạn, giữ cả bạn gái của tôi .”
Nhà hàng khách khứa chạy bán sống bán chết, nam lẫn nữ chẳng ai giữ được phong độ nữa, chen lấn xô đẩy nhau, lại cái là không có bảo an xuất hiện, nhà ăn rộng 400 mét vuông ở tầng 2 thoáng chống bàn ghế chỏng trơ. Thương Đại Nha nhàn nhã uống rượu nhìn nữ nhân đối diện tuy hoảng sợ song không thất thố, gật gù khen:” Em gái, tố chất không tệ, trấn định lắm, lên giường với thằng súc sinh đó thật phí, anh hơn nó nhiều.”
“ Anh cũng trấn định lắm, đã 2 phút rồi, anh cũng chỉ dọa hắn, hẳn sắp đi chứ gì?” Thành Mạn Đình lâm nguy không loạn, đánh giá tâm lý đối phương:
“ Nói đúng, mang theo cô em, đi ngay.”
Thành Mạn Đình theo bản năng lùi lại, ôm nay trước ngực, Thương Đại Nha liếm môi, vươn tấy ra như định kéo tấy cô:” Tiền vốn đã thu, giờ anh lấy thêm chút lãi.”
Choang!
Có tiếng chai rượu vỡ tắn tành.
“ Xéo!”
Nghe tiếng quát này Thương Đại Nha đột nhiên cuống cuồng bỏ chạy, đầu quảy lại một cái cũng không dám. Thành Mạn Đình hoảng hốt hay đầu nhìn, chỉ thấy ở cái bàn nhỏ bên góc tường có người ngồi đối diện với mình, mặt đất bên cạnh là chai rượu tắn nát, chắc chắn là người vừa cứu mình rồi
Há hốc mồm nhìn người đó đứng dậy, tấm lưng rộng vững trãi, Thành Mạn Đình suýt kêu lên, là nam nhân mình tư vấn sáng nay, là người ngoại tình, lúc này người đó bước chân vững vàng, vết xẹo trên mặt trông đáng tin hơn đáng sợ, đi tới bên cạnh cô khẽ mắng: “ Đi đi.”
Đúng lúc này đèn tầng 2 tắt ngúm, Thành Mạn Định không suy nghĩ, đứng dậy hai tấy giữ chặt lấy tấy Giản Phàm, theo người này, lần mò đi trong bóng tối, tới khi ra đường, bị Giản Phàm kéo lên xe, xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường, ra đầu đường mới thấy bóng dáng xe cảnh sát hú còi chạy tới phía nhà hàng.
May quá, Thành Mạn Đình ôm ngực thở phào, nhìn Giản Phàm cảm kích: “ Cám ơn anh, sợ chết thôi, người đó thật hung dữ ... Giản Phàm, sao anh lại ở đó?”
“ Sao cô biết tôi là Giản Phàm?” Giản Phàm chuyên tâm lái xe, mắt nhìn phía trước:
“ Đồng nghiệp của anh nói, anh đừng nói với tôi chuyện này là trùng hợp nhé.”
“ Vậy tôi nói tôi tính được cô có chuyện, xuất hiện khi cô cần nhất làm anh hùng cứu mỹ nhân, cô tin không?”
“ Không tin.” Thành Mạn Đình phủ nhận:
“ Vậy thì đó là trùng hợp.”
“ Không đúng, vậy vì sao người kia sợ anh như thế, thấy một cái là chạy? Loại đại cả XHĐ như vậy không thể vì một người không liên quản gì dọa một cái chạy ngay.
Cô em này trong lúc như vậy mà không đánh mất sắc xảo, Giản Phàm thầm tán thưởng: “ Tôi nói mình là hóa thân của chính nghĩa, chuyên giải cứu mỹ nữ gặp nạn có được không?”
“ Tôi nghĩ anh quen hắn, trước kia hình như anh là một cảnh sát rất lợi hại, nên hắn sợ anh.” Thành Mạn Đình nói rất khẳng định:
“ Ồ, thật thông minh, không gì quả được mắt cô, phải rồi bác sĩ Thành, bạn trai cô là ai thế, sao vứt cô lại mà chạy? Ánh mắt nhìn nam nhân của cô kém quá đấy.” Giản Phàm đánh trống lảng, tiếp tục ở đề tài này chẳng biết cô còn nhìn ra chuyện gì nữa.
“ Anh ta tuy theo đuổi tôi, nhưng không phải bạn trai của tôi, nói đúng lắm, đúng là hơi kém, nên anh ta out rồi ... Đừng nói anh tắ, nói anh đi, vì sao lại một mình ngồi ăn trong góc, không có mỹ nữ nào đi cùng?” Thành Mạn Đình xem ra đúng là chưa có tình cảm gì sâu sắc nên không để trong lòng, có chút nghi vấn nhỏ:
“ Cô quên nghề của tôi rồi, tôi là đầu bếp, nhà hàng ở Đại Nguyên đều bị tôi ghé thăm, nên tôi đi ăn một mình, thói quen nghề nghiệp ấy mà ... Bác sĩ Thành, cô ở đâu, không ngại nam nhân có vợ đưa về chứ?” Giản Phàm mở mồm là tuôn ra cả đống lời dối trá không cần suy nghĩ:
“ Ở khu Tây Thiết, Giản Phàm, anh thật hóm hỉnh, cho tôi hỏi vấn đề riêng tư được không?” Thành Mạn Đình có vẻ tái phát bệnh nghề nghiệp rồi:
Giản Phàm làm bộ thở dài: “ Trước mặt cô thì còn bí mật gì nữa?”
Thành Mạn Đình thắc mắc: “ Thế sao, vậy tôi hỏi sao anh có vết xẹo trên mặt?”
Giản Phàm buông một tiếng thở dài tắng thương: “ Cái này nói ra thì dài, trước kia tôi là soái cả mặt trắng, chỉ có thể lừa tình cảm thiếu nữ ngây thơ, về sau để tăng thêm vị nam nhân và cảm giác tắng thương làm động lòng thục nữ, thế là tôi cầm dao rạch một phát.”
“ Hi hi hi ...”