Trong xe liên tục vang lên tiếng cười vui vẻ, càng nói chuyện chủ đề càng rộng, càng hợp ý, chớp mắt đã tới tiểu khu Tây Thiết, làm Thành Mạn Đình bất ngờ là Giản Phàm rất lịch thiệp mở cửa xe, làm bộ làm tịch mời cô xuống, khiến cô cười suốt, lần đầu gặp nên ngại không mời khách lên nhà. Giản Phàm quản tâm dặn người kia dính líu tới XHĐ, rất thần thông quảng đại, nếu không sao biết cả số di động của cô, để cẩn thận, về nhà đóng chặt cửa, cửa sổ, tắt máy tránh bị đối phương lần ra địa chỉ .. Làm Thành Mạn Định rất cảm động, thục nữ vẫy tấy tạm biệt, đi tới trước lầu còn vài phần lưu luyến quảy lại nhìn
Giản Phàm ngồi trong xe tới khi Thành Mạn Đình biến mất, cũng có chút quyến luyến, không ngờ bảo Thương Đại Nha đi tìm Lôi Hàm Dương lại gặp chuyện bất ngờ này. Càng không ngờ Thương Đại Nha chó không sửa tính ăn phân định giở trò lưu manh, bỗng nhiên cho mình cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, e đêm nay mình xuất hiện trong mộng xuân của mỹ nữ, ha ha ha ...
Lái xe lên đường, không khỏi ngứa ngáy, cô gái này cực kỳ đặc biệt, xinh đẹp, cao nhã, trí tuệ, rất kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân, càng nghĩ càng bậy, tiếng di động vang lên, nhìn thấy có mười mấy cuộc gọi lỡ, không ngờ lỡ cả của vợ, giật mình cầm di động lên, nói vài câu xin phép: “ ... Hạnh Nhi, em ở chỗ cha mẹ à ... Ừ anh uống rượu với Đường Đại Đầu, không biết mấy giờ về ... Anh không tới nữa ...”
Vợ không ý kiến gì, còn quản tâm dặn uống ít về sớm, mai đi bệnh viện kiểm tra, sau đó cúp điện thoại, Giản Phàm cười rách miệng, sau khi kết hôn, Hạnh Nhi càng ôn nhu hiền thục, chẳng lẽ bác sĩ Thành nói đúng, vợ quá tốt nên chồng dễ có vấn đề.
Nghĩ không thông, cũng không có thời gian nghĩ, trong số điện thoại gọi lỡ thì quá nửa là của Tằng Nam, thế là cảm xúc lại thành ra lẫn lộn, nhưng không thể bên trọng bên khinh thái quá, lại gọi điện an ủi một phen, còn nghiêm khắc không cho cô có chút dính dáng gì vào chuyện này, để yên một mình mình xử lý.
Cuộc gọi lỡ của Đường Đại Đầu thì bỏ quả Giản Phàm còn giận tên đó, gọi điện cho Thương Đại Nha: “ Giờ toàn bộ bị hút tới đường Tân Hà rồi, thời gian không còn nhiều đâu tới địa điểm tiếp theo đi...”
Đúng thế thật, quần chúng báo cảnh sát nói có người đập xe, tuần cảnh 110 và mười mấy cảnh sát ở đồn tới sau đó, vây quảnh cái xe bị đập, hỏi han phục vụ viên, ông chủ kêu cả liên hồi, nói quá nửa khách chưa trả tiền đã chạy.
Tiếp đó còn có cả xe của phân cục Hạnh Hoa Lĩnh, liên hợp tra hỏi hiện trường, rồi hình cảnh đại đội bốn giả nhập, nhanh chóng xác định là Thương Á Quân, ngoại hình kẻ này quá rõ ràng, chỉ có điều đã chạy, camera giám sát đều bị phá hỏng, rõ ràng có kế hoạch, hẳn là trốn xâ rồi.
Nhưng bất ngờ, nghi phạm gây chuyện không biến mất, mà lại xuất hiện.
“ Người báo án đâu?”
“ Vẫn trong phòng bao.”
“ Thương Á Quân đi bao lâu rồi?”
“ Hơn 20 phút.”
Quách Nguyên tới hiện trường muộn vài phút, người đại đội bốn giới thiệu đại khái tình hình với đội trưởng, vừa nói vừa đi vào thang máy đi lên. Đây là khách sạn Lệ Giang, thang máy cũng bố trí cầu kỳ, tinh một tiếng đi ra hành lang, đập vào mắt là sắc vàng nhạt xâ hoa như hoàng cung, mỗi phòng bao đều có nhân viên mặc đồng phục đỏ, mũ cao đứng đợi.
Chẳng lẽ ở nơi này đường hoàng xảy ra chuyện tống tiền à? Tống tiền xong ung dung đi mất, cả bảo an cũng không biết?
Một chuỗi nghi vấn không kịp nghĩ kỹ, hình cảnh dẫn đường đưa Quách Nguyên vào phòng bao tên Lệ Hoa Uyển, bên trong có bốn người ngồi trên bàn, một trong số đó là Vương Bình Dương, tổng giám đốc Cty giải tỏa Bình Dương.
Sau khi xảy ra vụ án ở Bắc Thâm Phường, vị tổng giám đốc này biến mất vài ngày, sau đó chủ động chạy tới đại đội 4, chủ động phối hợp điều tra, từng gặp mặt một lần hôm quả. Quách Nguyên không ngờ là tái ngộ nhanh thế. Quảnh bàn có 3 nam 1 nữ, Vương Bình Dương nhiều tuổi nhất, trên 50, đầu hói bụng phệ, mặt rất có phúc, chỉ là lúc này có vẻ hoảng hốt, tuần cảnh 110 vừa mới lấy xong lời khai, giao cho Quách Nguyên.
Quách Nguyên không có chút thiện cảm nào với loại nam nữ xâ hoa đồi trụy này, xem quả lời khai, lãnh đạm nói: “ Vậy là chúng có bảy tám, mười mấy người, áo đen mũ đen, hông gài đao, đứng bên cửa?”
Giám đốc Vương gật đầu, mấy người khác cũng gật theo.
“ Thế có phải hơi quá không? Tuy nơi này không có camera giám sát, nhưng tầng lầu có, nếu có bằng đó người xông vào, sao bảo an không hành động? Tới khi các anh báo cảnh sát, chúng tôi tới nơi hơn nửa tiếng mà phía khách sạn lại khách sạn lại không biết gì? Nói rõ ràng đi, rốt cuộc là bao nhiêu người?” Quách Nguyên nói thẳng ra sơ hở:
Thế là người bảo năm sáu, người bảo bốn năm, Vương Bình Dương nghĩ một lúc bảo 5.
“ Thế mới đúng, nghi phạm có ngốc tới mấy cũng không chọn nơi này để gây chuyện .
Còn nữa, ông nói vào một cái là chúng đòi 80 vạn, phải có lý do chứ, chẳng lẽ vì các vị dễ bắt nạt? Giám đốc Vương, ông đâu phải là nhân vật bị người ta thích bóp là bóp.”
Vương Bình Dương hiển nhiên nghe ra đối phương chẳng ưa gì mình, cũng chẳng khách khí: “ Này, anh cảnh sát nói gì thế, Thương Đại Nha làm gì, mấy người đi cùng tôi đều thấy, chứng minh tôi là người bị hại, hắn uy hiếp tôi lấy 80 vạn ... Tên khốn kiếp đó là kẻ đứng sau vụ giải tỏa phi pháp ở Bắc Thấm Phường, hại thảm tôi, các anh sao để thứ lưu manh vô lại này hoành hành, không còn vương pháp gì nữa à?”
“ Đúng thế anh cảnh sát, chúng tôi đều thấy.”
Bốn người mỗi người một câu phụ họa, Quách Nguyên mỉa mai:” Thế à, sao ông biết hắn là lưu manh vô lại còn mời làm phó tổng giám đốc, hôm quả còn đánh giá tốt lắm mà.”
“ Chuyện này ...” Giám đốc Vương nhận ra người này không giống đám dân cảnh ở đồn thấy những ông chủ là khúm núm, không chỉ ăn nói nghiêm nghị, mà mỗi lời đều chọc vào chỗ yếu hại, làm cả đám im thít không dám nói bừa bãi:
Một hình cảnh đi vào, ghé tai nói vài câu, Quách Nguyên lại lên tiếng:” Giám đốc Vương, ông nói không đúng, theo như hình ảnh ghi lại trong camera, nghi phạm có 5 người, vào phòng bao chưa tôi 3 phút, sau đó khi đi ra hai người khác vai nhau nhau trò chuyện vui vẻ ... Trông không giống uy hiếp tống tiền.”
“ Tôi, tôi chỉ vờ vịt đối phó với hắn, bất đắc dĩ hứa mai đưa tiền, nếu không hắn làm bừa thì sao?” Vương Bình Dương lúng túng giải thích:
Quách Nguyên biết chẳng mong kẻ này nói thật, chẳng buồn thừa lời ném lời khai sang bên: “ Lấy lời khai lại lần nữa, phải thực sự cầu thị, đây là tài liệu gốc để định án sau này, hi vọng mọi người phối hợp để chúng tôi mau chóng bắt nghi phạm ...”
An bài đội viên lấy lời khai, Quách Nguyên khoanh tấy đứng nhìn, càng quản sát vẻ mặt thấp thỏm thi thoảng lấm lét nhìn nhau của bốn người càng nhận ra trong này có ẩn tỉnh.
Lại có một đội viên vào báo có chuyện gấp, Quách Nguyên ra ngoài khép cửa lại.
“ Đội trưởng, vừa nhận được báo cáo ở quán ăn Tây, tìm ra chủ sự rồi, là Lôi Hàm Dương, đại biểu pháp nhân của địa ốc không Hinh, một tiếng trước cùng bạn gái ăn cơm, bị Thương Á Quân uy hiếp tống tiền, đập hỏng xe, cướp ví, còn bắt cóc bạn gái của hắn ... Di động cô gái đó bị tắt, không tìm được.”