“ Không thể nào, vớ vẩn, Thương Đại Nha bị chúng ta đả kích nhiều lần, tên đó thủ đoạn tương đối ôn hòa, làm việc có chừng mực, hắn tới đây còn không muốn kinh động cả bảo an, sao lại đi bắt con tin làm gì cho thêm phiền? Đừng tin lời bọn chúng, đám người này đang hận không đổ thật nhiều tội lên đầu Thương Đại Nha, để chúng ta huy động cảnh sát vũ trang bắn chết hắn tại chỗ, bịt hết đầu mối.” Quách Nguyên phán đoán đại khái phương hướng vụ án: “ Ở quán ăn Tây còn miễn cưỡng giống phong cách Thương Đại Nha, nhưng ở nơi này không giống, nếu không phải bị đánh cho một trận, dựa vào một hai câu dọa dẫm đã vội vàng đi báo cảnh sát à? Rõ ràng bị hắn nắm thóp gì đó.”
Hồ sơ của Thương Đại Nha có mười mấy vụ rồi, chủ yếu là tụ tập gây sự, đánh bạc và cố ý gây thương tích, nhiều lần bị cảnh sát đả kích, có ý thức chống điều tra còn nói được, chứ nghênh ngang trước mặt cảnh sát chạy vòng vòng, làm chuyện sơ hở trăm bề thế này vô lý quá. Quách Nguyên đi quả đi lại, đại đội bốn đã cắm chốt giám sát hắn nhiều ngày không có phát hiện, cứ nghĩ hắn đi đâu tránh sóng gió, không ngờ lại đường hoàng xuất hiện, thật vô lý.
“ Tiểu Trương, tới đội trọng án liên hệ với đội trưởng Tần, mượn thiết bị truy lùng của họ, tranh thủ sớm ngày tóm được nghi phạm, tránh hắn gây phiền phức.”
Tiểu Trương kính lễ nhận lệnh rồi nhanh chóng chạy đi.
Lấy lời khai vẫn tiếp tục, Quách Nguyên đi quả đi lại suy nghĩ, cách hành xử của Thương Đại Nha quá vô lý, trước đó hắn lấy chi phiếu 50 vạn, sau đó lại không lấy tiền mà đồng ý mai tới công ty, vô lý, chẳng lẽ hắn muốn tự đâm đầu vào lưới.
Hay tên này đang chơi mèo vờn chuột?
Quách Nguyên đứng lại nghĩ tới một khả năng, nhưng không dám khẳng định lắm, nhưng nếu đối phương đang quấy đục nước, đánh lạc hướng, thì có vẻ hắn sẽ xuất hiện ở nơi có liên quản tới vụ án kia ...
Cách khách sạn Lệ Hoa chưa tới 2km, từ nơi này có thể nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy của khách sạn. Giản Phàm ngồi trên xe nhìn đám Thương Đại Nha rời khách sạn, mười mấy phút sau tuần cành 110 mới tới, sau đó có bảy tám xe của đại đội bốn, đúng như dự đoán, Thương Đại Nha vừa đi là đám kia báo cảnh sát, không coi hắn ra gì.
Giản Phàm bấm di động an bài: “ ... Đừng dừng xe, đi loanh quảnh gọi điện cho mấy tên cổ đông, nói muốn đòi tiền, rút cổ phần, không làm ăn nữa, ai không đồng ý thì trở mặt ... Bắt đầu từ bây giờ, kết thúc trong 10 phút ... Làm xong chúng ta chơi trò hay hơn.”
Thương Đại Nha hôm nay được xả hận, giờ tất nhiên Giản Phàm nói gì nghe nấy, Giản Phàm cúp điện thoại, thấy thời gian còn sớm, xuống xe đi tới một tiệm tạp hóa mua đồ uống, về xe cầm một thứ quản sát.
Đó là cái ví nam, xâ xỉ, lúc rời quán ăn Tây thuận tấy dắt dê lấy ví của Lôi Hàm Dương.
“ Mẹ nó, thằng này ăn chơi thế, mình là phú ông ngàn vạn mà chả dám muả.”
Giản Phàm lẩm bẩm kéo khóa, đó là khóa kéo YKK, từ khi bước vào hàng ngũ người có tiền, Giản Phàm biết một chút về đồ xâ xỉ, nhưng mà bản chất nông dân không cho y mua cái ví giả trị cả vạn này, huống hồ y cũng tự cao tới mức không cần đồ xâ xỉ thể hiện giá trị bản thân.
A, bao cao su Jissbon, một dây luôn, Giản Phàm bật cười khoái chí: “ Té ra là đồng đạo.”
Vừa cười vừa lục lọi, một xấp NDT, dày cả tấc, một xâu chìa khóa, còn có cái ví nhỏ, bên trong là mười mấy thẻ ngân hàng, bỏ quả, lục ngăn trong thấy quyền chi phiếu, cũng bỏ quả.
Chẳng có gì giá trị, với giả sản của Giản Phàm bây giờ thì đã không bận tâm tới số tiền lẻ, lòng nghĩ làm sao trả lại thứ này. Vứt đi là tốt nhất, thần không biết quỷ không hay, nhưng mà nhiều giấy tờ cá nhân rồi thẻ ngân hàng với chìa khóa thế này, sẽ tốn rất nhiều công làm lại, nên không đành lòng. Chợt nghĩ ra gì đó, lại lục lọi ví, lấy biên lai chuyển khoản, hơn 30 tờ, ít thì mười mấy vạn, nhiều hơn trăm vạn.
“ Oa, thằng vương bát đàn này gửi cho ai nhiều tiền thế, chẳng lẽ ...”
Giản Phàm thấy lưng lành lạnh, chính diện là biên lai, mặt sau có nét chữ viết tắy, nào là phu nhân cục trưởng Hứa, em vợ chủ nhiệm Vương, con gái xử trưởng Lý, con trai phó cục Tiền Đủ loại danh xưng kiểu kiểu như thế, Giản Phàm dần hiểu ra chân tướng, kiểu hối lộ lãnh đạo vòng vèo thế này càng kín, chẳng ai có thể coi là chứng cứ, Lôi Hàm Dương giữ lại cũng là để có thứ ràng buộc người thu tiền.
Hỏng rồi, đây là củ khoai nóng.
“ Ở chỗ này, tọa độ 0034, 7765 ... Kn 46 về phía tây sông Phần, khu biệt thự Phần Duong.”
Kỹ thuật viên chỉ định vị di động trên màn hình, tọa độ rõ ràng, hai mươi thành viên thực địa của tổ bốn và năm nhanh chóng tập kết.
Vì tránh kinh động nghi phạm, các đội bốn người nhân bóng đêm lén lút đột nhập khu biệt thự, sau 20 phút tìm kiếm, bọn họ tới trước cổng một biệt thự độc lập, dựa theo định vị, mục tiêu hẳn trong này.
“ Đội trưởng Quách, có bắt không?”
Bộ đàm truyền tới trong một khóm hoa, Quách Nguyên đứng dậy nhìn biệt thự, ở cửa sổ sáng đèn thấp thoáng có tiếng nhạc truyền rằ, thi thoảng thấy vài bóng người, tên này tựa hồ ỷ có chỗ dựa nào đó không biết sợ là gì. Trước đó Quách Nguyên lần lượt gọi điện thoại cho từng người liên quản tới sự kiện Bắc Thấm Phường, đã có ba người xác nhận là Thương Á Quân, nội dung như nhau: Vòi tiền.
Đương nhiên là phải bắt, nhưng Quách Nguyên chần chừ, tựa hồ có chỗ nào đó bất thường, hắn rất hiểu, hành vi của Thương Đại Nha tới lúc này đều không giống, đáng lẽ tên này phải trốn chui trốn nhủi chứ không chạy lông nhông trêu tức người ta thế này.
“ Đội trưởng Quách, có người sắp đi.”
Bộ đàm truyền ra báo cáp gấp gáp, Quách Nguyên nhìn phía biệt thự có hai cái đầu lấm lét thò rằ, sợ do dự làm lỡ thời cơ, quát khẽ:” Bắt.”
Hình cảnh nấp trong bóng đêm đột nhiên đứng dậy, cứ hai người phối hợp làm thang, đưa đồng đội vượt quả tường bao nhảy vào sân, người mở cửa, người xông lên, bốn năm người đè lên hai người kia, số còn lại chạy quả cảnh cửa chưa kịp đóng, tiếp đó là tiếng nữ nhân ré lên, tiếng nam nhân quát tháo, Quách Nguyên không cần nhìn cũng biết chọc vào hiệu nồi đen rồi ...
Sợ đám người bắt giữ không biết nặng nhẹ xảy ra sự cố, đám thanh niên hai mươi này tuy là lực lượng trung kiên trong đội, nhưng cũng là mầm họa.
Chạy lên tầng hai, xông thẳng tới phòng khách sáng đèn, có điều vừa vào tức thì lao rằ, kinh hãi: “ Chuyện gì thế, sao lại thế này?”
Trong phòng có mấy nam nữ trần truồng, người bị còng đang kêu gào như lên cơn, cô gái nằm trên ghế sô pha thì khoác áo, đoán chừng cảnh sát vừa ném cho, gọi không tỉnh, đội viện khinh bỉ đáp: “ Chơi thuốc, hai người dưới là lái xe, bên trên có năm nam ba nữ, chỉ có ba tỉnh táo, năm phê thuốc ... Đám này chơi tập thể, khi chúng tôi lên đang có hai nam chơi một nữ, nhiệt tình lắm, hô hô.”
Cảnh sát trẻ cười dâm dục chỉ căn phòng quần áo vương vãi đò lót đủ kiều dáng ở khắp nơi:
Quách Nguyên trầm ngâm an bài: “ Điều hai nữ cảnh sát tới đây, gọi xe cấp cứu ... Tổ ba, có Thương Á Quân không?”
“ Không có.” Trong ngoài chụp ảnh lưu chứng cứ trả lời, toàn là nam nữ trên 20, nhìn cái là biết không có:
“ Các tổ chú ý, tìm nguồn phát tín hiệu, Thương Á Quân khả năng ở trong biệt thự.” Quách Nguyên chỉ huy: