Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 827 - Chương 089: Lòng Người Khó Đoán. (1)

Hắc Oa Chương 089: Lòng người khó đoán. (1)

Lịch lại lật sang trang nữa, tới ngày 14 tháng 6 rồi, Sở Tú Nữ buồn chán xem ghi chép ngắn về lịch sử trên lịch, tiếng gõ cửa vang lên. Hứa Nhạc Sơn và Trương Vân đi vào, thần sắc có thêm vài phần hoảng hốt, báo cáo mới biết Sở Vũ Phi chủ quản hạng mục giải trí giở trò. Sáng sớm thông báo, sau này sử dụng nhân viên KTV tuyển dụng phải thông quả giám đốc bộ phận, Thực Thượng muốn dùng phải tính giá 40 đồng / người/ tiếng, còn phải quả bộ phận của họ thống nhất kết toán.

Sở Tú Nữ xem xong tờ thông báo ngắn bật cười vì tầm nhìn hạn hẹp của người anh họ này: “ Định giết gà lấy trứng à, Thực Thượng chưa kiếm được bao nhiêu đã không chịu nổi, 40 đồng một tiếng, vậy mà nghĩ ra được. Nếu có địa điểm và túc xá, Thực Thượng lo gì không tuyển được người với giá đó.”

Tuyển người không vẻn vẹn là vấn đề tiền lương, còn cả điều kiện ăn ở, nếu có điều kiện tốt, dù lương thấp cũng dễ tuyển người, Tân Thế Giới có một nửa tầng 6 làm nơi ở cho nhân viên, còn Thực Thượng thì chẳng có gì cả. Chủ ý này là là do Sở Hỉ Phong nghỉ rằ, muốn ép Thực Thượng phải nhả một phần lợi nhuận.

“ Tổng giám đốc, phải làm sao giờ? “ Hứa Nhạc Sơn là người thành thật, bên kia là Giản Phàm khó chơi, không dám phật ý, ông ta đành đưa vấn đề cho tổng giám đốc:

Sở Tú Nữ không phát biểu mà nhìn trợ lý: “ Giám đốc Trương thấy sao?”

“ Tôi thấy đúng là giết gà lấy trứng, nhưng để ông chủ Giản biết bên này không dễ dàng cũng tốt.” Trương Vân nói đầy hàm ý:

“ Được, tôi sẽ xử lý. “ Sở Tú Nữ cho hai cấp dưới lui, tấy chống cằm suy nghĩ một lúc gọi điện cho Giản Phàm:

“ Biết rồi ... Tôi xong việc ở công ty sẽ tìm cô ... Vội gì chứ, cơm phải ăn từng miếng, việc làm từ từ Chuyện nhỏ, lát nữa chúng ta thương lượng.”

Giản Phàm cất điện thoại đi, lúc này y đang cân mười mấy vị thuốc trong xưởng thịt ngâm, Hoàng Thiên Dã đứng sau lưng hồi lâu, nhíu mày lại: “ Mày trọng sắc khinh bạn quá đấy, Sở yêu tinh gọi một cú điện thoại là mày lật đật chạy tới, tắo và Thanh Thanh đợi nãy giờ mày không cho câu trả lời rõ ràng.”

“ Mày phiền quá, chuyện đó tắo có cách nào được.”

Mục đích chuyến đi của Hoàng Thiên Dã rất đơn giản, 25 tháng 6 các trường đại học sẽ lần lượt nghỉ hè, hai điểm phân phối hàng ở đường Học Phủ chuyên bán cho sinh viên sẽ phải đóng cửa. Còn hai địa điểm ở đường Ngũ Nhất, đường Tân Hà, hiệu quả rất thấp, hơn một tháng rồi mà lượng tiêu thụ bình quân mỗi ngày quảnh quẩn mấy trăm, miễn cưỡng hòa vốn.

Tóm lại họ sẽ không kiếm được đồng nào trong hè.

“ Vậy mày nói đi, bọn tắo làm sao? Ông chủ, người giao hàng dễ tìm, nhân viên bồi dưỡng trong quán thì khó, chẳng may tìm được việc gì thích hợp hơn để làm không về nữa, tháng 9 tắo phải bắt đầu lại từ đầu. Mày không thể chỉ dứt khoát lúc đòi tiền tắo, giờ có chuyện thì ấp a ấp úng. “ Hoàng Thiên Dã vỗ bàn làm Giản Phàm không làm việc được nữa:

Giản Phàm cũng bực mình trừng mắt: “ Được, tắo thống khoái chút, dạy mày cách này, lên bộ giáo dục khiếu nại, nói là ảnh hưởng tới lượng tiêu thụ cơm hộp của mày, kiến nghị bỏ nghỉ hè, bắt học sinh sinh viên học quảnh năm.”

“ tắo có bản lĩnh đó theo mày bán cơm hộp làm chó gì? “

“ Đúng rồi, mày chả được tích sự gì vậy nói xem, vì sao tắo phải dùng mày?”

“ Được, tắo nghĩ cách cho mày, giao chuyện làm ăn xe lưu động ở Đại Doanh Bàn cho tắo, vậy là giải quyết được vấn đề. “ Hoàng Thiên Dã thấy không làm khó được Giản Phàm, phải lộ bài:

“ Đừng mơ.” Giản Phàm cười nhạo:

“ Có tin tháng 9 tắo không bán cho mày nữa, tự gây dựng đội ngũ không?” Hoàng Thiên Dã một kế không thành, quảy sang uy hiếp:

“ Được, từ mai mày đi gây dựng đội ngũ riêng luôn đi, không làm là vương bát đản, cút ... Ba tháng kiếm được nhiều hơn 3 năm rồi mà còn không biết điều, giờ dám lên mặt với tắo à?” Giản Phàm tức tối chửi một câu, đuổi cả hai người ra ngoài đóng cửa lại, lúc y nấu ăn, ghét nhất bị quấy rầy:

Hoàng Thiên Dã tức giận đá cửa mấy cái, hùng hổ kéo Từ Thanh Thanh đi, nhưng vừa ra tới cửa không thấy Giản Phàm giữ lại thì khí thế cũng xẹp luôn, nhìn bạn gái ấp úng: “ Thanh Thanh, hay em cầu khẩn cậu ấy xem.”

Từ Thanh Thanh lườm một cái, tỏ ý rất không vui, không phải là không thể đi cầu khẩn, mà thấy bạn trai mình quá đáng, Hai cửa hiệu cùng giao hàng, trong ba tháng quả lượng tiêu thụ lên tới 8000 xuất, vượt xâ dự kiến, lợi nhuận thu về hơn trước kia kinh doanh quán cơm 10 lần. Lòng tham của Hoàng Thiên Dã vì thế cũng tăng lên, mở liền hai địa điểm ở đường Tân Hà và Ngũ Nhất. Giản Phàm luôn cảnh cáo là thời cơ chưa chín muồi, nhưng Hoàng Thiên Dã không nghe, gom 40 vạn mở hai địa điểm, giờ hay rồi, một bên là học sinh nghỉ hè, một bên lượng tiêu thụ không lên. Hoàng Thiên Dã liền quảy sang nhăm nhe miếng bánh Đại Doanh Bàn, trong suy nghĩ của hắn dù sao thì mấy xe lưu động kia trước vốn là tiểu hộ bán cho Tần Thế Giới, sao lại để tiền chảy ra ngoài mà không để người mình làm?

“ Anh Giản Phàm ... “ Từ Thanh Thanh nhìn Giản Phàm từ bếp đi ra liền đuổi theo:

Giản Phàm đứng lại nhìn cô gái vẫn mặc đồng phục trường, tóc dài tết thành hai bím dày, không hẳn xinh đẹp, rất hoạt bát, năng động nhanh nhẹn. Cũng biết trong quần thể sinh viên, Từ Thanh Thanh đã thành truyền kỳ sáng nghiệp, trên mạng còn có ảnh Từ Thanh Thanh bán cơm hộp, giới thiệu là bà chủ nhỏ mỗi tháng kiếm hàng vạn, nhân viên trăm người, được đám sinh viên đặt biệt hiệu

Công chúa cơm hộp". Chuyện đó coi như là

quảng cáo cho Thực Thượng, Giản Phàm không chú ý nhiều, giờ thấy Từ Thanh Thanh vẫn chưa thoát dáng vẻ học sinh, cảm giác không ổn lắm.

Nhìn Từ Thanh Thanh như thấy mình năm xưa, hận không thể trong một đêm gom hết tài phù thiên hạ vào túi, chỉ có điều mình tưởng tượng xuông, còn Từ Thanh Thanh có Hoàng Thiên Dã cộng tác, dã tâm tăng cao.

“ Em thấy chuyện đó có thể làm được sao?” Giản Phàm mặt âm trầm hỏi:

“ Em ... Em thấy hai anh là anh em thân thiết, họ là người ngoài, chuyện đó ... dù sao làm ăn đâu cần nể nang gì ...” Từ Thanh Thanh mấp máy môi, có chút ngượng ngùng cúi mình xin lỗi:” Anh Giản Phàm, anh đừng trách Thiên Dã ăn nói quá khích, anh ấy nóng ruột, đã bỏ ra 40 vạn, hết cả tích góp rồi, mà hiệu quả ...”

“ Nóng ruột thì làm càn à?” Giản Phàm giáo dục hậu bối của mình:” Những người bán hàng lưu động đó đều có giả đình, cướp đi bát cơm của họ rồi, em bảo họ sống sao? Cho dù là không cần để ý, họ có cách, tiếp theo đó sẽ là hỗn chiến, họ hợp tác với chúng ta vì chúng ta ra giá hợp lý, làm ăn có chữ tín, không ép giá họ, giờ họ không phạm lỗi gì, em định vắt chanh bỏ vỏ, em muốn làm ăn theo cách đó à? Muốn vì tiền mà bất chấp, không từ thủ đoạn à?”

“ Nhưng bọn em ... thì làm sao? “ Từ Thanh Thanh cầu khẩn, trong mắt cô, Giản Phàm đã đuổi được Tân Thế Giới chiếm lấy thị trường Đại Doanh Bàn, chuyện này với y chỉ là vấn đề nhỏ:

“ Làm ăn phải thuận thế, chứ không phải nghịch thế, cho dù nghỉ vài tháng, em vẫn có thể kiếm lại sau, chỉ kiếm đi một chút thôi, trước kia Thiên Dã kinh doanh quán cơm không phải cũng tới hè là nghỉ à? Nếu thèm khát tiền như thế, còn không bằng đi cướp ngân hàng ... Về đi, đợi hết nghỉ hè tới tìm anh, Thanh Thanh, em bảo hắn, đừng vì tham tiền mà chuyện gì cũng dám làm, bao nhiêu mới tiền mới thỏa mãn đây? “ Giản Phàm nói xong bỏ lại Từ Thanh Thanh lên lầu:

Bình Luận (0)
Comment