Từ Thanh Thanh rầu rĩ rời xưởng giả công lên xe của Hoàng Thiên Dã, hai người ở trên xe trách móc nhau, xem chưa đi, thấy Giản Phàm thay quần áo lái xe hàng đi vào thành phố.
“ Thiên Dã, em thấy anh Giản Phàm nói có lý đấy, không thể làm như thế, không hay lắm, thiếu đạo đức.”
“ Rắm chó, lý gì mà lý? Đạo đức gì chứ? Nó cướp Đại Doanh Bàn từ tấy người ta thì có lý, chia cho chúng ta một ít thì là vô lý à? Em không hiểu nó, thằng này là điển hình của loại trọng sắc khinh bạn, anh mà là mỹ nữ ngủ với nó một đêm, nó sẽ cho anh Đại Doanh Bàn ... Hỏng rồi, hay là nó đã gian díu với họ Sở kia, muốn bán đứng chúng tắ?”
Từ Thanh Thanh nghe hết sức chướng tắi, đấm Hoàng Thiên Dã, nhưng mà thời gian quả người đứng đầu các bộ phần đều gặp tổng giám đốc kia, mơ hồ có tin đồ, Giản Phàm chuẩn bị đem Thực Thượng bán cho Tân Thế Giới kiếm một khoản lớn.
Mơ hồ có chút lo lắng.
Đại Doanh Bàn vẫn tấp nập bất kể thời tiết, chợ nhân lực không phân xuân hạ thu đông, lúc nào cũng đông đúc như nhau, bất kể là người kinh doanh gì đều khao khát thị trường này.
Nơi này khiến Viên Kỷ Bình bất chấp thủ đoạn chiếm lĩnh, không ngờ bây giờ khiến Hoàng Thiên Dã cũng nhăm nhe, làm Giản Phàm không khỏi bực bội.
Đã giúp hắn rồi, hai cái quán ở đường Tân Hà và Ngũ Nhất là địa bàn cũ của Đường Đại Đầu, Giản Phàm kéo Đường Đại Đầu vào bán cơm hộp là giải quyết một công đôi việc, nhưng Đường Đại Đầu không muốn bán cơm hộp, y đành chịu.
Đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, lúc cản hắn thì hắn chê mình nhát, giờ không làm ăn tốt lại kiếm mình đòi xử lý, đây chính là vấn đề phát sinh khi dùng người thân quen mà Sở Tú Nữ nói tới, lẫn lộn công việc và tình riêng, đúng là phải sớm đi vào quản lý chính quy, không thì càng làm lớn sẽ càng phiền toái.
Đứng trước khảo nghiệm lợi ích, tình cảm không trụ được, vì thế tránh phải đặt nhau vào tình trạng khảo nghiệm thì hơn.
Mới hôm quả thôi còn có một trận mưa lớn, mặt trời gày gắt nửa ngày đã không thấy chút hơi nước nào trong không khí nữa. Có người bán cơm ở xe lưu động vẫy tấy chào Giản Phàm, kinh doanh ổn định tốt đẹp một thời gian, gây dựng lên được sự tín nhiệm, là phía cung cấp hàng. Thực Thượng không đơn thuần chỉ kiếm tiền đẩy hết nguy hiểm lên đầu người tiêu thụ, mỗi lần thời tiết báo có mưa đều cẩn thận đi dặn bọn ước chừng tiêu thụ để giảm bớt thiệt hại tới mức thấp nhất, thậm chí có ngày không bán hết, Thực Thượng dùng nửa giá mua lại, những thứ phải vứt đi lại biến thành tiền, ai mà cảm kích?
Bọn họ không biết, những thứ đó được Giản Phàm bán cho trạm thu nhận động vật, do Cửu Cương của đồn công an Hạnh Hoa Lĩnh liên hệ, dù sao là động vật không chủ, chẳng ai bỏ nhiều tiền cho ăn, không bị bệnh là may rồi. Thế là có đường ra cho hộp cơm thừa.
Đương nhiên không kiếm được tiền, song còn hơn là vứt đi hết.
Lại quả một xe lưu động nữa, chủ xe thấy Giản Phàm liền gọi dừng lại, bỏ xe đó, đem cái bọc nhỏ chạy tới nhét cho Giản Phàm, nói là củ đậu Nghĩa Thành, ngon lắm, sau đó lại vội vàng đi bán hàng.
Giản Phàm với theo cám ơn, y thích cái cảm giác này, giống như cha ở Ô Long, chỉ cần cha ra ngoài, bất kể gọi là "Lão Giản" , "Lão Oa", hay "Lão Thật", đi tới đâu cũng có người chào hỏi, bắt tấy trò chuyện vài câu. Thế nên mẹ rất ghét ra đường với cha, một đoạn đường phải đi gấp đôi thời gian. Mình cũng đang có xu thế ấy, Giản Phàm chỉ giúp họ xử lý cơm thừa vài lần mà họ nhớ mãi, vài ba ngày có thứ gì ngon lại chia cho y.
Tới quán thì khách đã thưa thớt rồi, Diệp Mộng Kỳ đang đối chiếu sổ sách, Thời Kế Hồng mặt đỏ au đang uống nước lạnh, cầm báo quạt mát, người béo sợ nhất mùa hè, thấy Giản Phàm vào cũng chẳng buồn chào hỏi. Đậu Đậu là cô nhóc mang mệnh nha hoàn, đang tất bật dọn bàn ghế thấy Giản Phàm là chạy đi rót nước, lúc nào cũng tươi cười ân cần như thế, chỉ để Giản Phàm xoa đầu khen một câu là cười tít mắt hạnh phúc.
Làm ăn cũng là làm người, chẳng những mình phải học làm người thế nào, cũng phải nhìn rõ người khác làm người thế nào, Giản Phàm dần dần tụ tập càng đông người bên cạnh, hành vi khác nhau của mỗi người luôn làm y cảm thán.
Giống như Hoàng Thiên Dã thấy chỗ nào có lợi là muốn nhảy vào, ví như Sở Tú Nữ luôn muốn chia một phần bánh, ví như Đậu Đậu, mỗi tháng kiếm 3000 thôi mà cười không khép miệng lại được, ví như Đường Đại Đầu, nghĩ đủ cách giúp hắn kiếm tiền, hắn lại còn khó chịu.
Đúng là muôn mặt cuộc đời, lòng người khó đoán, kể không hết.
Cùng một người nữa càng khó đoán, Bàn Nha kéo Giản Phàm ra cầu thang hẹp sau quán, dù mẹ gọi cũng mặc kệ, còn tưởng rằng cô gái này lại xin nghỉ, không ngờ vừa lên tiếng khiến Giản Phàm ngạc nhiên:” Anh Giản Phàm, em không làm việc ở đây nữa.”
“ Sao thế, chê lương ít à?”
Bàn Nha lắc đầu, thịt bên má lay động theo.
“ Chê không được nghỉ?”
Bàn Nha vẫn lắc đầu, vẻ mặt rất ủy khuất.
“ Vậy ...” Giản Phàm nhớ Thời Kế Hồng hôm nay khó ở không chào minh, chỉ chỉ: “ Vì mẹ em à?”
“ Ừ, hoặc anh điều mẹ em đi, hoặc là em đi, dù sao em không làm với mẹ em đâu.” Bàn Nha giận dỗi:
Giản Phàm gặng hỏi mãi, Bàn Nha mới ấp úng kể rằ, té ra là cô gái này chơi game online mấy năm, quen một người bạn trai ở Đại Nguyên. Từ yêu nhau trên mạng phát triển thành yêu nhau ngoài đời, thời gian quả mới tới tìm, không ngờ là người làm công không nhà không tiền, Thời Kế Hồng nổi giận mắng mỏ, hai mẹ con đang giận nhau.
“ ra là thế ...” Nhìn Xảo Linh ngập ngà ngập ngừng, hết sức thiếu tự nhiên mân mê ngón tắy, Giản Phàm lắc đầu: “ Anh phải giải quyết ra sao đây? Bây giờ anh chỉ có mỗi cái quán này, làm sao chia mẹ con em ra được? Hay là theo anh làm đầu bếp đi? Sau này anh đưa em tới Phân Thủy Lĩnh làm việc?”
“ Không chịu.” Xảo Linh giảu môi phủ quyết: “ Dù sao nếu anh không có cách nào thì em cũng chỉ đành nghỉ thôi.”
“ Được, em cứ làm việc đi, để anh nói chuyện với mẹ em.” Giản Phàm vỗ về vài câu, dỗ dành được cô nương béo đi làm việc, sau đó gọi Thời Kế Hồng ra ngoài cửa quán:
Thời Kế Hồng thấy con gái và Giản Phàm thì thà thì thầm nãy giờ là thừa biết có chuyện gì rồi, cho nên không để Giản Phàm có cơ hội lên tiếng nhanh mồm nói trước:
- ... Giản Phàm, cháu đừng quản chuyện này, cháu chưa gặp thằng đó, trông gầy gò da tái môi thâm, quắt queo như là con nghiện ấy, nói chuyện thì không rõ ràng . Không hiểu
nó kiếm đâu ra cái loại đó chứ, người không ra người, ngợm không ra ngợm.
“ Dì Thời, cháu không định quản, cháu muốn hỏi dì, dì quản được không?” Giản Phàm hỏi một câu đơn giản:
“ Dì .” Thời Kế Hồng chỉ ấp úng một giây là
vặc lại: “ Chẳng lẽ dì còn không quản nổi con mình à?”
“ Dì Thời, cha cháu thường nói, nuôi con không thể nuôi thành chim trong lồng, vĩnh viễn không lớn được ... Bàn Nha đã hai mấy rồi, dì quản tới bao giờ? Dì nghĩ áp đặt được suy nghĩ của mình lên nó sao?” Giản Phàm hỏi vặn một câu, Thời Kế Hồng không trả lơi được song thái độ cố chấp, dù sao không vừa lòng với bạn trai của con gái:” Hồi mới mở quán có đám lưu manh xông vào, ai cũng trốn, là ai đứng cạnh dì để bị đánh thành gấu mèo? Trước kia bọn cháu đưa dì về nhà, dù muộn tới mấy Bàn Nha vẫn ở dưới thang đợi dì về ... Mỗi tháng lĩnh lương, Bàn Nha đều giao cho dì giữ, chứng tỏ em nó luôn coi gì là số một ... bao năm quả ru rú trong nhà, làm nó áy náy tự ti, khó khăn lắm mới kiếm được người thích nó, dì lại phá ngang, có phải dì muốn biến con gái hiếu thảo thành kẻ thù không?”