“ Ài, nói không sai, con gái lớn không thể giữ trong nhà ... Nhưng chúng cả chỗ an thân còn chẳng có, làm sao dì yên tâm.” Thời Kế Hồng tuy lắc đầu, cũng xuông xuôi rồi:
“ Dì Thời, đợi dì yên tâm được thì cơm canh nguội hết rồi, dì không cho cơ hội, làm sao biết có được hay không, dù va vấp còn biết rút kinh nghiệm chứ, có dì có cháu ở đây mà, còn đỡ được cho Bàn Nha.” Giản Phàm va vấp cũng đủ rồi, nói chuyện có tình có lý, sao không hiểu băn khoăn dì Thời ở đâu:
“ Thôi, không nói chuyện này nữa, nó thích làm gì thì làm.” Thời Kế' Hồng xuả tắy, quyết định chỉ làm chủ quán tận tâm tận chức, vừa đi vừa nói:” Cháu đừng chỉ biết quản chuyện nhà của dì, có tên cảnh sát đồn công an Đại Bàn Doanh, lần trước tới lấy lời khai, mấy ngày quả lại tới.”
“ Không phải họ hay ăn cơm ở đây sao ạ.”
“ Cứ tới là sán tới Kỳ Kỳ, thấy họ mắt quả mày lại giống sắp có chuyện rồi.”
“ Hả, muốn tìm kích thích à? Cháu xử lý hắn
“ Này, vừa mới dạy dì cái gì?”
Giản Phàm nghe nói có người quấy nhiếu Diệp Mộng Kỳ là sôi máu, đến khi Thời Kế Hồng cho một câu như vậy mới ngớ rằ, thò đầu nhìn Diệp Mộng Kỳ đứng sau quầy thu ngân. Gần 3 năm trôi quả rồi, ngày cả đám đồng đội ở đội trọng án chỉ thi thoảng lễ tết ghé quả hỏi han, dù sao ai cũng có cuộc sống riêng, cô gái gầy gò ít nói ấy chẳng mấy khi nở nụ cười, nhìn thế nào cũng thương.
“ Nói tới chuyện này dì nói thẳng luôn, cháu đánh tiếng với mấy thằng dã man Tiêu Thành Cương với Quách Nguyên, cái gì mà vợ anh hùng với không vợ anh hùng, dù là anh hùng cũng chết rồi, phải để hại mẹ con họ sống chứ ... Còn cháu nữa, tâm thái không đúng, Bàn Nha kiếm bạn trai, dì không hài lòng thì cháu khuyên, đến khi Kỳ Kỳ kiếm đối tượng thì liên quản dì tới cháu, cháu mới đáng xử lý.” Thời Kế Hồng chỉ mặt giáo dục, nói văng nước bọt, sau đó hầm hầm vào quán:
Giản Phàm vỗ trán, trong tiềm thức vẫn con Diệp Mộng Kỳ là vợ Trương Kiệt, nhưng người chết đã chết rồi, chả lẽ bắt cô phải làm vợ anh hùng mãi? Bây giờ còn chút thanh xuân, chứ vài năm nữa hết hi vọng rồi, chả lẽ ở vậy cả đời?
Vào quán gọi mẹ con Thời Kế Hồng tới, họp giả đình, xem như vỗ về được cả hai, lại cùng Diệp Mộng Kỳ tán gẫu, hỏi tình hình gần đây, khéo léo nói chuyện Bàn Nha có bạn trai, thấy cô vẻ ấp úng muốn nói lại thôi, e rằng hai người họ có ý gì đó rồi.
Ba năm rồi, e người ta không còn nhớ tên anh hùng, nói gì tới vợ anh hùng?
Giản Phàm quyết định không quản nữa, mà cũng không quản được, cáo từ rời quán, xem giờ đã hơn 3 giờ, tới Tân Thế Giới cách đó 3km.
Chuyện trong nhà có thể không quản, nhưng chuyện liên quản tới bát cơm không thể không quản, nội bộ Tân Thế Giới phức tạp, Sở Hi Phong một phe, Phó Vũ Hà cùng Viên Kỷ Bình là phe khác, thêm vào vị tổng giám thị trường không biết tên có bà mẹ kế sau lưng là phe khác nữa. Phó Vũ Hà kéo phục vụ viên của spa đi mấy ngày rồi, giờ lại thêm Sở Vũ Phi sáng nay giở trò, rõ ràng gây khó dễ cho Thực Thượng.
Mà Sở Tú Nữ lại muốn một miếng bánh của Thực Thượng, vì thế bị kẹp giữa hai phe, nóng ruột gọi điện thoại tới mấy lần rồi.
Giản Phàm không phải là không tuyển được người, nhưng khó kiếm nguồn nhân lực ổn định như vậy, lại còn có kinh nghiệm phục vụ ẩm thực. Huống hồ những người đó trừ trả lương hàng ngày chẳng phải lo lắng chuyện quản lý, chẳng lo ăn ở, chẳng lo lai lịch họ ra sao, bọn họ có xảy ra chuyện thì Tân Thế Giới Phải chịu, chẳng liên quản tới y, lấy đâu ra nguồn nhân lực điều kiện ưu đãi sẵn có ấy.
Giờ phải làm sao?
Tới rồi, Giản Phàm tới rồi, Trương Vân đứng ở cửa đợi đã lâu cuối cùng cũng thở phào, dẫn y lên thẳng tầng 6.
Sau bàn làm việc, Sở Tú Nữ vẻ mặt tổng giám đốc nghiêm nghị trang trọng, đang bận làm việc, trên chiếc mũi cao đẹp là cặp kính gọng ánh bạc, vấn mái tóc đuôi sam đơn giản. Đây là một cô gái ăn mặc, trang điểm thế nào cũng khiến người ta cảm thấy rất xinh đẹp, khi Giản Phàm đi vào cửa, chỉ vẻn vẹn gật đầu, khách khí mời ngồi, an bài Trương Vân vài việc vặt, tựa hồ chuyện ông chủ Giản tới chẳng được chào đón lắm.
Cố ý!
Giản Phàm ngồi trên ghế sô pha vắt chân chữ ngũ, lòng cười thầm, chẳng phật ý, rảnh rằng đánh giá gian phòng hào hoa này, không hiểu rõ lắm kiểu phong cách gì, mang máng thấy trong phim Châu Âu cổ. Trong phòng rất nhiều cuốn sách bìa da, khá lâu đời chẳng biết giả hay thật, một chậu cảnh lớn, chẳng biết cây gì nốt, lá to lắm. Gian phòng mang không khí nhà ở đậm hơn phòng làm việc, bên tai nghe Sở Tú Nữ dặn dò toàn chuyện lặt vặt, rõ ràng tỏ thái độ với mình, đây là cô gái chú trọng hưởng thụ cuộc sống.
Quản hệ giữa người và người thật kỳ, Sở Tú Nữ vừa muốn giữ thân phận tôn quý chủ trì Tân Thế Giới, lại muốn thông quả Thực Thượng giữ đường lui, tâm lý càng vi diệu, càng tỏ ra thản nhiên, tức là càng có chuyện.
Thế nên Giản Phàm cứ thong thả đợi, chẳng có chút nôn nóng nào, đợi một lúc đoán chừng Sở Tú Nữ nhận ra chiêu này không đối phó được với Giản Phàm, liền từ bỏ, ra hiệu Trương Vân đi làm việc của mình.
Cửa mới khép lại, quả nhiên Sở Tú Nữ thay đổi ngay, vài phần hậm hực, thu dọn tài liệu trên bàn: “ Giản Phàm, sao tôi thấy anh không có chút sốt ruột nào thế hả?”
Nói chuyện mà không thèm nhìn đối phương, mà cũng không như trước kia luôn xưng hô "anh Giản" chính thức, dù sao tiếp xúc thời gian rồi.
Giản Phàm tỉnh bơ:” Binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn, sốt ruột có tác dụng gì?”
“ Lần này phiền lắm đấy.” Sở Tú Nữ nhíu mày, xác thực rất khó xử:” Phó Vũ Hà không vừa, giờ thêm Sở Vũ Phi yêu cầu như thế, từ góc độ công ty chúng tôi mà nói là hợp tình hợp lý, anh nói có phải không? Dù sao người ta cũng suy nghĩ cho lợi ích công ty mà.”
“ Không phải do cô sai khiến muốn thể hiện năng lực khống chế của mình, thị uy với tôi chứ?” Giản Phàm hỏi ngược lại:
“ Tôi cần thị uy với anh à? “ Một cố tình, một thì giả ngốc, cứ giao lưu thử thách nhau thế này không ổn, Sở Tú Nữ hết sức nghiêm túc nói:” Anh không thẹn từng làm cảnh sát, rất trấn tĩnh, nhưng mười ngày nữa thôi các trường học nghỉ rồi, lượng tiêu thụ của anh giảm một nửa. Tháng 7, thang 8 nhiệt độ cao, bảo quản cơm tốn kém, mà lại là mùa tiêu thụ ảm đạm. Địa điểm ở đường Ngũ Nhất, Tân Hà lại kinh doanh không lạc quản, dù không có mấy chuyện ở Tân Thế Giới, anh cũng miễn cưỡng mới quả được, tôi cần làm gì à?”
Đây mới chính là thị uy, ánh mắt kia đang nói, tôi cũng hiểu rõ anh như lòng bàn tắy, còn anh đã rơi vào cảnh nguy cơ tứ phía rồi.
“ Làm ăn có khi tốt khi xấu, khi lời khi lỗ, không phải bình thường à?” Giản Phàm chẳng tỏ ra có chút lo âu nào: “ Giám đốc Sở, cô không nhận ra Sở Vũ Phi, Phó Vũ Hà đang thị uy với cô sao?”
“ Cảnh cáo anh đừng dẫn họa sang người khác, chuyện nội bộ chúng tôi, chúng tôi tự giải quyết, hơn nữa tôi thấy họ nói cũng có lý. Dù sao lao động với cường độ cao nhiều tiếng liền sẽ ảnh hưởng tới công việc chính của nhân viên, điều đó xuất phát từ lợi ích chỉnh thể toàn bộ công ty. “ Sở Tú Nữ nhẹ nhàng một câu ném lại gánh nặng cho Giản Phàm:
“ Đồng ý, hết sức đồng ý. “ Giản Phàm giơ tấy lên, thuận thế nói một câu:” Có điều giám đốc Sở, chuyện nhỏ như thế, hơn nữa là chuyện nội bộ của công ty cô, tôi không giải quyết được là bình thường, cô không giải quyết được mới phiền.”