Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 830 - Chương 092: Tiền Cảnh Làm Sáng Mắt. (2)

Hắc Oa Chương 092: Tiền cảnh làm sáng mắt. (2)

Vòng quả vòng lại một lượt lại về chỗ cũ rồi, Sở Tú Nữ không tin Giản Phàm không có cách giải quyết, y muốn mua chuộc Sở Vũ Phi cũng không phải không thể, có điều lại muốn đứng ngoài cuộc, lấy mình làm lá chắn, Sở Tú Nữ nhận ra tâm tư của y, đi thẳng vào vấn đề: “ Đúng thế, dù sao tôi là tổng giám đốc mà, ngồi xuống nói chuyện với hai cấp dưới dễ dàng thôi ... Nhưng nếu tôi cứ nói đỡ giúp anh mãi, chẳng phải ăn trong rào ngoài à? Dù tôi muốn cũng phải có lý do để rào ngoài chứ, hợp đồng của chúng ta không bao gồm việc anh có thể sử dụng nhân viên hiện hữu của Tân Thế Giới, dù có thì cũng phải trả phí.”

Bắt chẹt đây, tuy rất nhẹ nhàng, nhưng ép Giản Phàm tỏ thái độ, rõ ràng mười mấy ngày trôi quả mà không có câu trả lời, đó mới ra điều khiến Sở Tú Nữ tức giận nhất, rõ ràng mình bị đối phương lờ đi mà. Tự tôn mỹ nữ bị tổn thương lắm chứ.

“ Giám đốc Sở, cô rất sắc xảo, nhưng lại có chút quá nóng vội, tôi vốn định quả hai tháng 7,8 là mùa kinh doanh ám đạm mới bàn chuyện hợp tác với cô, vì mấy tháng này có khi lỗ vốn. Nếu cô không ngại, được, cái miếu nhỏ Thực Thượng đành phải nuôi đại bồ tát cô vậy.” Giản Phàm cũng nhìn thẳng Sở Tú Nữ, mắt hơi sáng lên, bầu ngực tròn lẳn thích mắt kia đột nhiên nhô thêm một phần, rõ ràng vừa mới hít vào, chứng tỏ động lòng rồi:

Sở Tú Nữ hơi nhíu mày, rõ ràng không mấy tin tưởng: “ Thật à?”

Giản Phàm trả lời nhẹ nhàng:” Chẳng quả là bán cơm hộp thôi mà, có gì to tát đâu. Cô muốn thì tôi bán cho cô là được.”

“ Không được, phải xem ở trong tấy ai chứ? Loại hình kinh doanh này chỉ người tỉ mỉ như anh mới làm tốt, người khác chỉ lỗ thôi. “ Sở Tú Nữ không mắc bẫy khen một câu, hỏi lại: “ Thật, không lừa tôi chứ?”

“ Cô theo đuổi lâu như thế, tôi không nhận lời cũng ngại lắm.” Giản Phàm trêu ghẹo, nói một câu hai ý:

Lần này Sở Tú Nữ rất bình tĩnh không để ý tới lời nói ẩn ý đó, mím chặt môi nghĩ rất lâu mới nói: “ Cứ có cơ hội là anh không quên trêu ghẹo tôi, có điều lần này tôi rất cao hứng, không thèm chấp ... 100 vạn, 20%, anh xác nhận chuẩn bị hợp đồng như thế chứ?”

“ Nếu tôi để cho cô 30% thì cô thấy thế nào? “ Giản Phàm ném ra một miếng thịt béo:

Sở Tú Nữ mừng rỡ, tích tắc lại nổi giận, mày liếu nhướng cao:” Anh mà dám lấy chuyện này trêu tôi lần nữa, tôi trở mặt với anh đấy.”

“ Ai trêu cô làm gì chứ, tôi nói 30% là 30%, hơn nữa còn không cần cô trả đồng nào nữa cơ.”

Giờ Sở Tú Nữ không vui nổi nữa rồi, Giản Phàm đâu dễ dàng cho người khác được lợi, hứ một tiếng khoanh tấy quảy đầu sang bên, xem y bày trò mà quỷ gì.

“ Tôi kiến nghị thế này, cô suy nghĩ nhé. “ Giản Phàm đợi Sở Tú Nữ bỏ cái tư thế hờn dỗi quảy đầu lại nhìn mình mới nói tiếp: “ Kiểu làm ăn hiệu quả nhanh này áp lực tài chính không lớn, tôi có lấy 100 vạn của cô cũng không dùng vào việc gì được. Thế này nhé, cô cung cấp chỗ chế biến, diện tích không thấp hơn 1000 m2, giải quyết vấn để ăn ở cho nhân viên, kỳ hạn không ít hơn 5 năm, nếu cô mua được luôn thì càng tốt, cô lấy địa điểm nhập cổ phần, tôi chia cô 30% ... Tôi không thể đánh du kích mãi được, nếu mượn năng lực của cô đứng chân trong thành phố, tất nhiên là tốt nhất.”

Sở Tú Nữ bĩu môi: “ Thế có mà tôi lỗ à, anh cho thêm 10%, mà tôi tốn thêm mấy trăm vạn chưa biết có làm được không, hay là ...”

“ Miễn bàn! “ Dù đối diện với mỹ nữ hiếm có, rất động lòng người, thái độ Giản Phàm vẫn rất “máu lạnh”, mắt có thể nhìn chứ lòng không dao động, giang tấy rằ: “ Đây là điều kiện cứng, tôi đã thể hiện thành ý của mình rồi, kỳ hạn ít nhất 5 năm, có địa điểm cố định, bồi dưỡng ra được một nhóm nhân viên cố định, lợi ích lớn cỡ nào cô tự tính là biết, dù sao cô muốn kiếm đường lui, vì sao không mở rộng con đường này rằ? Hơn nữa tài sản cố định nằm trong tấy cô, cho dù chúng ta hợp tác thất bại, cô bán đi cũng đâu có lỗ, thế nào, lần tôi đủ khảng khái với mỹ nhân rồi chứ?”

“ Ok, cơ bản đồng ý.” Sở Tú Nữ nhún vai, miễn cưỡng chấp nhận:

“ Tôi không ngại cô gài người của mình vào, nhưng ngàn vạn lần đừng dùng kẻ ăn không ngồi rồi, tương lai cả tổng giám đốc cũng phải là đầu bếp, cô mà nhét người không liên quản tới làm cơm, bán cơm, tôi không đồng ý. “ Giờ tới lúc đi sâu hơn chi tiết, Giản Phàm khảng khái nhưng cũng rất nguyên tắc:

“ Điểm này rất đồng ý, còn nữa không?” Sở Tú Nữ nhanh chóng viết vào giấy:

“ Còn nữa chế phẩm thịt ngâm là loại kinh doanh khác, tách bạch với cơm hộp, sẽ tách khỏi Thực Thượng.”

“ Cái gì? “ Sở Tú Nữ ngừng bút lại, một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, ánh mắt nghi ngờ: “ Giản Phàm, anh lại định gài bẫy tôi đấy à?”

Giản Phàm bật cười, không thể trách người tắ, ai bảo thanh danh mình không tốt, trước khi gặp nhau hai người còn ở thế đối địch: “ Giờ sản lượng thịt ngâm không cao, cung ứng được cho nhà hàng tự phục vụ, miễn cưỡng bán quán thịt chín, bẫy ở đâu?”

“ Tôi cứ có cảm giác anh muốn tôi mua hộp bỏ ngọc, thịt ngâm chắc chắn tương lai sẽ là điểm tăng trưởng cho cả sản nghiệp.”

“ Đây là tài sản riêng của tôi, tôi không muốn phân nó. “ Giản Phàm rất kiên quyết:

“ Chúng ta cần bàn bạc thêm.”

“ Chuyện này không thương lượng.”

Bế tắc ở vấn đề thứ ba, Sở Tú Nữ bỏ bút xuống, rất có tầm nhìn xâ trông rộn nói: “ Giản Phàm, đồ ăn nhanh là văn hóa thời đại, nó là sản phẩm phụ của thời đại công nghiệp, như KFC, Mc Donald đang thịnh hành toàn cầu, sức ảnh hưởng tới nhiều đời ... Đương nhiên chúng ta thuả kém lắm, nhưng Thực Thượng nếu muốn lớn mạnh, muốn có đặc sắc, không thể thiếu hạch tâm cạnh tranh tạo ra khác biệt, đó là gì? Thịt ngâm, vừa vặn là món thể diện truyền thống trong nước Nếu anh đồng ý, thêm thời gian, đưa thêm dây chuyền máy móc vào, chúng ta có thể sản xuất số lượng lớn, Đại Nguyên vĩnh viễn sẽ có chỗ đứng của chúng tắ, vươn ra cả vùng tây bắc, thậm chí cả nước cũng không phải là không thể.”

Nghe giọng nói mỗi lúc một hưng phấn, Giản Phàm chẳng động lòng, nhắm mắt lại tỏ ý không quản tâm, làm Sở Tú Nữ cảm giác đàn gảy tai trâu, định mắng câu gì đó kiểu "tầm nhìn hạn hẹp", nhìn Giản Phàm liền nuốt vào.

“ Về văn hóa ăn nhanh, tôi có chút nghiên cứu, có điều tôi có lý giải khác cô.”

“ Thế sao? Vậy xin thỉnh giáo. “ Sờ Tú Nữ vẫn còn giận:

“ Đối với ví dụ cô vừa nói, phía sau quán ăn không phải bếp nữa, mà là xưởng giả công thực phẩm, sản xuất tập trung với quy mô chuyên sâu, chú ý, là sản xuất, làm thực phẩm theo cách làm thức ăn giả súc, làm sản phẩm, có lợi đơn giản hóa quy trình, giảm chi phí, tăng lợi nhuận ... “ Giản Phàm nói một tràng:

Với cô gái ăn cả cơm Trung lẫn bánh báo, nghe vào tai có chút ngạc nhiên, dù sao lời từ miệng đầu bếp nói ra có khác khiến cô có chút cảm giác quái dị giống tú tài cầm súng, binh sĩ đọc ( Lão Trang), gật đầu tán đồng, hỏi: “ Thế thì sao?”

“ Công nghiệp hóa là sự tàn phá với người, với động vật, với phương thức sinh hoạt của chúng tắ, cô không thấy thế à?”

Sở Tú Nữ chớp mắt mấy cái rồi lắc đầu:” Không hề.”

Bình Luận (0)
Comment