“ Ở trong phúc không biết phúc, thân ở chốn nguy hiểm chắc thấy nguy. Nói thế này đi, trong trại chăn nuôi hiện đại hóa, một con gà chỉ mất 7 tuần là có thể xuất chuồng, bằng một nửa cách nuôi thả truyền thống, mà trọng lượng tăng gấp đôi. Gà nuôi ra trong điều kiện đó, do thể trọng tăng quá nhanh, nội tạng và xương cốt không theo kịp, đi vài bước rất miễn cưỡng, loại gà đó dù là ngự trù chẳng thể nấu ra nước canh gà ngon. Huống hồ sử dụng lượng lớn kháng sinh, đừng nói mùi vị, cả an toàn cũng không đảm bảo ... Không chỉ gà mà toàn bộ thực phẩm chăn nuôi theo dây chuyền sản xuất công nghiệp đều thế. Hiện giờ đồ ăn nhanh ngày cả ở Mỹ, quê hương của nó cũng dần dần bị người ta công kích rồi, họ gọi nó là gì hẳn cô biết, họ gọi là thức ăn rác đúng chứ ... Giờ họ đem rác sang đất nước chúng tắ, chúng ta lại coi như chí bảo ...” Giản Phàm giọng đanh thép: “ Đừng thấy tôi làm cơm hộp mà nghĩ tôi thích, kỳ thực với tư cách là một đầu bếp, tôi hận nhất cách làm thức ăn trái lý thường này, bởi vậy tôi cố gắng làm tốt nhất, tỉ mỉ nhất có thể, giảm bớt áy náy.”
“ Chuyện đó ... Anh nói không sai. “ Sở Tú Nữ đương nhiên từng nghe nói loại chuyện này, nhưng chỉ coi gió thoảng bên tắi, dù sao xuất thân như cô, không tiếp xúc với loại thức ăn rẻ tiền đó:
“ Tôi không giấu cô, bí pháp thịt ngâm này tới từ La giả đã diệt môn ở Đại Nguyên, truyền thuyết là tác phẩm của ngự trù La thời Minh, là tinh hoa văn hóa ẩm thực nghìn năm, tôi không muốn đem nó công nghiệp hóa. Nguyên liệu thịt sản xuất dây chuyền máy móc bước đầu là khử trùng tiêu độc, làm trắng khử vị, còn thêm cả chất chống thối để tăng thời gian sử dụng, tôi mà dùng cách này sản xuất ra thịt ngâm La giả thì đó là sự xỉ nhục với bậc đại sư trong nghề, tôi thà đứng đường bán cơm hộp còn hơn. Cho nên mãi mãi không thể sản xuất quy mô lớn.”
“ Tôi hiểu rồi. “ Sở Tú Nữ yếu ớt nói, dùng ba đạo quân có thể cướp ngôi, nhưng không thể cướp ý chí của người tắ, tuy không hoàn toàn tán đồng, nhưng không thể phủ nhận hình tượng Giản Phàm trong cô cao lớn hơn không ít:
Giản Phàm cũng đánh giá cao cô gái rất có tầm nhìn cũng hiểu tình người này, mỉm cười hỏi: “ Mất đi một mảng thu nhập lớn, cô còn muốn hợp tác không?”
“ Mỗi người có tín ngưỡng riêng, tôi không muốn khiêu chiến giới hạn của anh. Kiến nghị của anh rất tốt, địa điểm là của tôi, nóng lên tôi đuổi anh đi, dù sao anh chiếm 70%, anh muốn lỗ, tôi theo được ... Vậy, bây giờ chúng ta nên nói hợp tác vui vẻ rồi. “ Sở Tú Nữ đứng lên cách bàn đưa tấy trắng trẻo rằ:
“ Hợp tác vui vẻ.” Giản Phàm vui vẻ đi tới bắt tắy, rất trịnh trọng, tấy rất mềm, trắng, âm ấm, hình như đây là lần đầu hai người tiếp xúc thân mật:
Bắt tấy hơi lâu thì phải, Sử Tú Nữ nhận ra ánh mắt trêu ghẹo của đối phương, rõ ràng đang có tâm tư bất chính, rút tấy lại, hừ một tiếng khoanh trước ngực. Thực ra cô không phản cảm với hành vi này, huống hồ đang rất đắc ý vì nguyện vọng đã thành, 30%, nhiều hơn cô dự kiến.
Giản Phàm thì có chút luyến tiếc thu tắy, thầm mắng bản thân vô dụng, ai bảo y ăn chay quá lâu rồi, di chuyển đề tài:” Giám đốc Sở, chuyện trước mắt cô định xử lý ra sao, chúng ta cùng trao đổi.”
“ Như anh nói, Phó Vũ Hà rút phục vụ viên, chẳng những làm khó anh, cũng là làm khó tôi, khỏi nói cũng biết do Viên Kỷ Bình giật dây, tôi muốn cắn răng khai trừ hắn khỏi Tân Thế Giới, lại sợ gây ra phản ứng dây chuyền. Hơn nữa nhân tuyền phó tổng giám đốc không dễ chọn, chú tôi thì tôi không dám dùng, Trương Vân có chút đảm lượng nhưng tư lịch chưa đủ khiến người ta phục, Hứa Nhạc Sơn đủ tư lịch, nhưng quá thật thà, anh bảo tôi phải làm sao? Đừng có giữ im lặng, giờ chúng ta là người cùng thuyền rồi đấy. “ Sở Tú Nữ không quên cảnh cáo một câu:
“ Chỉ cần cô dám dùng, tôi sẽ dạy cô. “ Giản Phàm cười xấu xâ:
“ Anh dám dạy tôi lại không dám dùng à?”
“ Được, bước đầu tiên, trước mặt quản lý công ty, mắng Hứa Nhạc Sơn, Trương Vân một trận, dù sao là người của cô, vỗ về sau là được.” Giản Phàm tấy chống bàn ghé tới gần, đáng tiếc hôm nay Sở Tú Nữ ăn mặc quá chính quy, không thấy gì cả, nhưng thế cũng đủ chết người rồi, đôi mắt đen láy, long lanh, ướt át và sắc lẻm hai hàng mi cong vút tựa dao sẵn sàng cứa trái tim nam nhân toang máu, sống mũi hơi thấp nhưng khá gọn gàng xinh xắn, cân đối giữa hai gò má bầu bầu ; trên chiếc cằm gọn gàng là đôi môi dày mọng, môi dưới hơi chề và dường như là không bao giờ ngậm môi lại được, hẳn là khi hôn rất có cảm giác:
“ Đúng, cách hay, chuyện này có thể quy vào sự thất chức của họ. “ Sở Tú Nữ nắm bắt rất nhanh, mắt sáng lên đôi phần người cũng bất giác ngả tới thêm một chút:
“ Sau đó cô kể khổ với họ, dù sao thì đã thành sự thực rồi, dù sao Tần Thế Giới cũng cần Thực Thượng, mọi người nhịn một chút, gây khó cho nhau không ai được lợi, đúng không?”
“ Bọn họ có ý kiến bất đồng thì sao?”
“ Trước đó tốt nhất cô nên gặp Sở Hỉ Phong, dù sao là chú cô mà, ám thị chút, cùng là người một nhà, tương lai cô đứng về phía ông tắ, đưa ông ta lên làm chủ tịch, dù sao là loại ân tình không tốn tiền, cớ gì không làm? “ Giản Phàm nháy mắt:
Sở Tú Nữ che miệng cười, ngón tấy cong cong chỉ y vài cái, đôi mắt cong vút, chứng tỏ hai người có suy nghĩ giống nhau: “ Vậy Viên Kỷ Bình sẽ xử lý thế nào?”
Bất tri bất giác hai người quá gần rồi, Giản Phàm chủ động đứng thẳng người lên kéo giãn khoảng cách: “ Tôi trịnh trọng kiến nghị cô mau chóng đề bạt một phó tổng giám đốc, là Phó Vũ Hà.”
“ Hả?”
“ Hả cái gì? Ai ở vị trí này cũng thành đích của muôn mũi tên, chỉ có Phó Vũ Hà là không lo Viên Kỷ Bình gây khó dễ, cô ta ngồi xuống ghế đó, cô có cớ nói là để vỗ về Viên Kỷ Bình, di chuyển mâu thuẫn. Nói không chừng mẹ kế của cô cũng sẽ ngày càng chướng mắt với hắn ... Cứ thế để họ đấu nhau tưng bằng, ai còn để ý chuyện khác. Còn lại một mình cô, ngồi xem trò hề, và tôi, im lặng kiếm tiền, tội gì không làm?”
Sở Tú Nữ nghĩ thông yếu quyết trong đó nhìn Giản Phàm mặt nghiêm túc đưa ra chủ ý xấu, không nhịn được cười, gục đầu xuống gối vào cánh tắy, cười không ngồi thẳng lên được. Đợi tới khi nhịn được cười thì Giản Phàm đã đứng bên cửa chuẩn bị đi, Sở Tú Nữ tiễn xuống lầu, vẫy tấy nhìn y lên cái xe hàng cũ, thật đúng là, người khác kiếm được tiền, đặc biệt là nam nhân trẻ, chỉ sợ thiên hạ không biết, còn Giản Phàm ngược lại, giờ đã là ông chủ một năm kiếm vài trăm vạn, lại bình dị tới mức biến thái.
Kỳ thực mấy chuyện này Sở Tú Nữ có thể xử lý được, dù thế nào cô là tổng giám đốc, giám đốc các bộ phận phải nể mặt, có điều ý kiến Giản Phàm cao minh hơn không ít, cũng rất là xấu.
Nghiền ngẫm lại cuộc đối thoại của hai người, Sở Tú Nữ càng vui vẻ, quyết định làm ngay, đi thẳng lên tầng hai, tiến vào khu spa, nhìn một vòng phục vụ viên mặc váy áo mày vàng gạo, trẻ trung xinh xắn, trang thiết bị hàng trăm vạn gần như thành tài sản riêng của Phó Vũ Hà, quảnh năm chỉ biết ăn mặc làm dáng, làm việc thì không ra sao.
Phục vụ dẫn Sở Tú Nữ tới chỗ giám đốc, chỉ là gian ngăn cách, nghe bên trong có tiếng nói chuyển điện thoại ỏn ẻn liền bảo phục vụ lùi rằ, khẽ gõ cửa, đi vào, Phó Vũ Hà hoảng loạn cúp điện thoại.