Lam Điền bế Lưu Bác chạy vèo vèo, lúc thì đặt trên giường gấm, lát đặt lên mặt đất, còn cho vào trong nôi, ra sức đẩy. Cung nga trông coi Lưu Bác sợ vỡ mật, nước mắt ngắn dài không dám ngăn cản, chỉ bám sát từng bước.
Vân Triết tay chống cằm nhìn Lam Điền hành hạ Lưu Bác.
Chắc là hành hạ chán rồi, Lam Điền tới bên cạnh Vân Triết, chỉ Lưu Bác nằm trong nôi nhìn nó:” Sao đệ đệ ta không ngủ nhỉ, đệ đệ ngươi ngủ suốt ngày.”
“ Làm đệ đệ ngươi chẳng phải chuyện may.” Vân Triết lại bắt chước người lớn nói:
“ Sau này ta sẽ đối xử với nó thật tốt.” Lam Điền há mồm thiếu một cái răng ra:” Đó là vận may do đệ đệ ta mang tới.”
Vân Triết chẳng hiểu lối tư duy của Lam Điền, vẫn nói:” Mẫu thần ta nói có ba thành trẻ con không lớn lên được nên ngươi đúng là phải tốt với nó một chút.”
A Kiều mấy ngày qua cố tình không can thiệp xem thái độ của Lam Điền với đệ đệ mới ra sao, nghe hai đứa bé nói chuyện liền yên tâm, chính thức nói với cung nga, sau này không cho phép Làm Điền dày vò Lưu Bác nữa! Nha đầu đó bất kể có ý tốt cũng gây họa được, nó có nguy hiểm.
......... ………
“ Chiếu tướng!” Vân Lang đẩy xe đỏ xuống hàng cuối cùng:
Tư Mã Thiên ra sĩ che chắn: “ Xương Ấp vương tiến Trường Môn cung, với quân hầu mà nói là một loại thắng lợi phải không?”
Sau một hồi chiến đấu ăn quân thảm liệt Tư Mã Thiên chỉ còn lại quân tướng lẽ loi. Tư Mã Thiên muốn nhận thua, Vân Lang không chịu cứ dồn binh tới khiến hắn phải mang tướng chạy đi chạy lại thỏa mãn thú vui biến thái của Vân Lang.
Vân Lang mỉm cười:” Ta chẳng làm gì cả, đây chỉ là phương hướng tất yếu của thế sự.”
Tư Mã Thiên không tin, nếu nhìn lại toàn bộ sự việc, Vân Lang ra sức áp chế Lý Quảng Lợi là manh mối rõ ràng, hoàng đế cho Lý Quảng Lợi cơ hội lập công, ý đồ biến ngoại thích từ một nhà thành hai, nhưng Vân Lang dùng mọi thủ đoạn áp chế kế này. Lý thị không thể hình thành vây cánh, không đủ bảo vệ Xương Ấp vương, như thế Lý phu nhân giao con cho người khác nuôi là kết quả tất yếu. Lựa chọn A Kiều hay Vệ hoàng hậu do hoàng đế định đoạt, quá trình này Vân Lang không thao túng được.
Ít nhất y tạo ra cơ hội, giờ thì y thắng rồi, y đã dựng lại đối thủ cạnh tranh cực mạnh của Lưu Cư, người trước giờ luôn thiếu thiện cảm với y.
“ Tư Mã huynh, chớ nghĩ ta u ám thế, chuyện này ta căn bản không tham dự.” Vân Lang như đọc được suy nghĩ đối phương:
“ Vậy sau này quân hầu sẽ làm sao?” Tư Mã Thiên không có chứng cứ nên chẳng thể ép Vân Lang nói ra, thăm dò:
“ Không làm gì cả, A Kiều quý nhân sẽ có một đứa con, còn ta khả năng có thêm một đệ tử, chỉ đơn giản vậy thôi.” Vân Lang chép miệng, có chút thương hại nói:” Nói thế nào thì nó cũng là một sinh mệnh nho nhỏ, không cần luận tương lai làm gì, hiện giờ việc cần làm là để nó có thể trưởng thành vô tư, đừng để chuyện người lớn tước đoạt tâm trí.”
Tư Mã Thiên gật đầu, quá sớm nói về tương lai, Lưu Bác lớn lên thành người thế nào đúng là ẩn số, để phát triển tự nhiên rồi thuận thế mà làm ta tốt nhất. Đó là phong cách hành sự của Vân Lang, y chỉ tác động thế cục vừa đủ, sau đó nhìn nó phát triển, tới khi cần chỉ hành động nhỏ đưa tới kết quả không ngờ.
Nhìn qua giống một kẻ thiếu khí cốt, lười nhác, tránh nặng tìm nhẹ, nhưng Tư Mã Thiên thì biết, đó là sự ung dung của bậc trí giả thực sự, nắm càn khôn trong tay.
Vậy cứ quan sát xem, sự xuất hiện của Vân Lang làm cuộc đời sử gia của Tư Mã Thiên tăng thêm không ít sắc màu.
Cái bụng Hồng Tụ đã to lên thấy rõ, nhưng nàng không thích Tô Trĩ làm đủ loại kiểm tra thai nhi, Vân Lang mắng cho một trận, đành ngoan ngoãn tiếp nhận Tô Trĩ động chân động tay với mình.
“ Cái mông của tiếu thiếp huynh không tệ đâu, dễ sinh nở.” Ở bàn cơm, Tỗ Trĩ thoải mái nói với Vân Lang:
Thấy Hồng Tụ muốn đập bát, Vân Lang vội giữ tay lại:” Khen nàng đấy.”
Tô Trĩ đắc ý:” Muội một lần sinh liền hai đứa, ăn đứt cô ta.”
Vừa nói xong thì bát cơm của Hồng Tụ úp lên đầu Tô Trĩ.
Vân Lang chỉ biết thở dài bỏ bát cơm giữ lấy Tô Trĩ, giúp nàng xử lý thức ăn dính trên đầu, Tô Trĩ quên rồi, lúc nàng mang thai cũng ngang ngược như thế đấy.
Đại Vương ăn thịt bị một cái xương hóc trong họng, thế là con hổ tội nghiệp nhảy lên nhảy xuống loạn lên, Vân Lang dùng cái gậy chống miệng Đại Vương, lấy nhíp vất vả lắm mới gắp được cái xương kia ra.
Bị dày vò hồi lâu Đại Vương kiệt sức nằm bẹp dưới chân Vân Lang không đi đâu nữa.
Còn về phần hổ con thì theo Hoắc Quang, Vân Âm đi săn rồi.
Lương Châu năm nay nghênh đón một năm mưa thuận gió hòa hiếm có, từ khi khai xuân tới giờ, mưa không ngừng.
Ngay cả ngọn núi quanh năm trơ trọi, được nước mưa thấm ướt, xanh mướt hơn trước kia nhiều.
Chỉ cần hoa màu trong ruộng trưởng thành, Lương Châu không cần lo xảy ra chuyện dân loạn, Vân Lang liền thanh nhàn chẳng còn chuyện gì để làm.
Lúc này ở kinh thành chắc loạn lắm.
Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương sẽ không thể ngồi yên, đám chân chó của A Kiều cũng không bỏ qua cơ hội tốt này, sóng gió là tất yếu.
Thần dân đế quốc đều biết A Kiều quý nhân có nhi tử rồi, ngoài Lưu Cư ra, họ đã có lựa chọn thứ hai, mà lựa chọn Lưu Bác, mọi người sẽ được bình an ít nhất mười năm nữa.
Vân Lang lúc không ai chú ý nhìn trời mỉm cười, mọi thứ thật đúng thời điểm.
Lúc này Lưu Triệt hắn là không còn rảnh rỗi suốt ngày nhòm ngó Lương Châu nữa, y có thể tranh thủ thời gian để hoàn thiện bố trí của mình ở nơi này trước khi bị triệu về kinh.
Trong đầu Lưu Triệt hẳn nghĩ hay dở gì thì cũng chỉ là một châu, nếu có biến, đại quân càn quét tới là được, cho dù giết toàn bộ người sống ở Lương Châu cũng không phải chuyện to tát.
Vậy nên Vân Lang sẽ có thêm thời gian.
Hắn lơi lỏng rồi, sự kiện Hung Nô tới tiến cống khiến sự tự mãn của Lưu Triệt lên tới tột đỉnh, hắn cho rằng mọi chuyện trong thiên hạ sẽ vận hành theo ý chí của mình, thế nên hắn đã làm một việc không đủ suy xét, đó là giao Lưu Bác cho A Kiều nuôi dưỡng. Chuyện này sẽ diễn biến khó lường hơn Lưu Triệt mong muốn nhiều, hắn tự đẩy mình vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi.
Chuyện này có lẽ sẽ là mầm mống cho rạn nứt giữa Lưu Triệt và A Kiều, giữa thế lực Trường Môn cung và Vệ hoàng hậu, hơn nữa còn là loại mâu thuẫn chỉ khi nào có một bên khuất phục mới thôi.
Vì thế Lương Châu sẽ càng trở nên trọng yếu, nơi này sẽ là đường lui của Vân thị.
Sắp nhập hạ rồi, Độc Thạch Thành đã dần xuất hiện ở đường chân trời còn tảng đá cực lớn kia không còn nữa.
Người Khương lao dịch đầu tiên đã bị Lý Thân đưa tới quận Tửu Tuyền, có nhiều người cảm thấy bất công, phái ra thủ lĩnh đàm phán, để được ở lại Độc Thạch Thành.
Thủ lĩnh chưa gặp được Vân Lang đã bị chặt đầu.
Quân lệnh mục thủ một khi truyền ra thì không bao giờ có chuyện thương lượng, làm thế tuy tàn khốc, nhưng là cần thiết, hôm nay ngồi xuống đàm phán vấn đề đi ở, mai họ tới muốn đàm phán ai là chủ Độc Thạch Thành.
Đối diện với Vân Lang, có lẽ họ sẽ lựa chọn khuất phục, nhưng tương lai khi Vân Lang không ở đây nữa, đám người coi Độc Thạch Thành này là nhà của mình sẽ sinh ra ý nghĩ không nên.
Bởi thế kết cục đã được định sẵn rồi.
Giống như Lưu Triệt, Vân Lang tất nhiên hoan nghênh phú hộ vào ở trong Độc Thạch Thành, đó là biện pháp giữ sức sống cho tòa thành này.
Sự thống trị của Vân Lang chưa thể thâm nhập vào từng bộ tộc, tới đưng nơi tụ cư, như thế cần lượng lớn quan lại và quân đội, mà hai điều kiện đó y không có.
Thế nên khống chế người giàu, những người có tiếng nói ở địa bàn, làm gián tiếp khống chế địa phương, mà thành Độc Thạch đủ rộng để dung nạp toàn bộ phú hộ.