Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1064 - Q7 - Chương 075: Tòa Thành Bằng Đá.

Q7 - Chương 075: Tòa thành bằng đá. Q7 - Chương 075: Tòa thành bằng đá.

Độc Thạch thành ở ngay trước mắt Vân Lang, giữa hoang nguyên bao la đứng sừng sững như người khổng lồ phủ bóng xuống đất, tường cao lớn hoàn toàn bằng đá, nhìn thôi đã mang lại cảm giác yên tâm, tuy nhiên diện tích trong thành không quá lớn, đại khái bằng cỡ Phú Quý thành, so với đại thành như Trường An, Lạc Dương thì không có cơ hội.

Tòa thành này phân hướng chính là Đông thành, Tây thành và vòng thành bao bọc bên ngoài, bốn góc thành đều có các đài cao hình vuông nhô lên, đường xá trong thanh đã được quy hoạch rõ ràng. Nhà cửa đa phần làm bằng đá, giữa thành còn có tảng đá chưa khai thác hết, đây là ý đám Lý Lăng, muốn phòng hờ nếu thành bị vây có chỗ lấy đá làm đạn, hoặc để sửa thành.

Những cư dân đầu tiên trong thành là người Khương, tất nhiên không phải là nhóm người xây thành ban đầu đã nảy sinh ý nghĩ không nên có, đây là những người Khương giàu có quy thuận từ sớm, bọn họ dựng tạm lều trên đất trống, đang xây dựng nhà cửa cho mình.

Người Khương rất giỏi tận dụng cừu dê, chế phẩm từ chúng có thể thỏa mãn toàn bộ nhu cầu sinh hoạt của bọn họ.

Vân Lang thậm chí thấy họ làm bát da.

Thứ này đựng nước không hề bị rò, nhưng mà dùng để ăn cơm thì, Vân Lang chào thua.

Thịt dê do họ nuôi không có mấy vị gây, nhất là khi nướng cháy rắc thêm ít muối thì chẳng cảm thấy chút nào nữa.

Một con dê nướng, Vân Lang chỉ ăn cái chân, khúc đuôi, phần còn lại cho Đại Vương ăn.

Đại Vương bị hóc xương một lần đâm ra ăn rất cảnh giác, Vân Lang đành xẻ thịt ra cho vào mồm nó, hổ mà sợ hóc xương tới không dám ăn, thật không còn gì bình luận nữa rồi.

“ Người Hán nhập thành đã có hai nghìn bốn trăm hộ, người Khương chưa tới ba trăm hộ, vẫn còn có thể chứa thêm một nghìn năm trăm hộ nữa.” Tình cảm của Lý Lăng với tòa thành này rất sâu đậm, hắn tựa hồ còn muốn di chuyển một phần Lũng Tây Lý thị vào đây.

“ Chớ tùy tiện giao đất cho người khác, người ở nơi này phải khống chế nghiêm ngặt, không cho bất kỳ ai chiếm đất quá nhiều, nhân khẩu thường trú khống chế ở 5 vạn, thêm vào khách thương đạt bảy vạn là vừa.” Vân Lang thấy Đại Vương cẩn thận ăn xong liền an bài tòa thành sức chứa mười vạn này, đương nhiên cần để lại không gian cho quân đội, còn về tâm tư của Lý Lăng muốn đưa Lý thị Lũng Tây qua đây thì y không bóc trần, chỉ an bài con số đại khái:” Nhất định phải đảm bảo nguồn nước sinh hoạt cho mười vạn người và khoảng hai vạn súc sinh.”

“ Nguồn nước không khó giải quyết, chỉ cần đào xuống đất mười trượng là có hố sâu, đợi mưa xuống sẽ tạo thành ao cho gia súc dùng, còn nước ăn chủ yếu tới từ 40 cái giếng ở chân tường thành.” Lý Lăng không nhắc tới sông hộ thành dẫn nước từ Thạch Dương Hà tới, hắn hiểu rõ Vân Lang nói nguồn nước là nước chuẩn bị cho thời chiến, không phải thường ngày:

Về tổng thể Vân Lang rất hài lòng về tòa thành vừa mới xây dựng xong này, đặc biệt là phủ thành chủ.

Nói tới kiến trúc gỗ thì người Hán là số một, nhưng kiến trúc đá thì thợ tới từ La Mã cao siêu hơn hẳn.

Vì thời gian nên các cột đá còn chưa được khắc hoa văn, bề ngoài vẫn còn sót lại dấu vết đục đẽo, giống như cánh hoa tầng tầng lớp lớp leo từ chân tường lên.

Kiến trúc này không thể nói tới cao lớn, nhưng chắc chắn, dù có dùng máy ném đá tấn công cũng không có mấy tác dụng.

Sàn đá đi hơi ráp chân, tất nhiên có giày da chẳng phải phiền nào nữa.

Ngẩng đầu thấy trần đá xám xịt, đèn nến treo lơ lửng không trung, giữa ban ngày cũng phải đốn đèn, lên tới tầng hai có ánh sáng chiếu qua cửa sổ, không quá âm u.

Lý Lăng rất tự hào:” So với việc dùng đá chất thành nhà, không bằng đục ra, công tượng Đại Tần không ngờ có bản lĩnh này.”

“ Chưa đâu, những công tượng ra ngoài kiếm sống chưa phải là hảo thủ, dù sao thì phát huy được ưu điểm chắc chắn rồi.”

Vân Âm quen với tiểu lâu tinh xảo của Vân thị, sau khi xem phòng mình liền bĩu môi bỏ đi.

“ Gian phòng này dùng để nuôi lợn.”

Hoắc Quang vội dỗ dành:” Còn chưa khắc hoa văn lên, các công tượng nói, quốc vương của họ cũng ở trong phòng thế này.”

“ Khắc hoa văn lên cũng dùng nuôi lợn.”

Vân Lang vỗ trán tòa phủ thành chủ phong cách Hy Lạp - La Mã cổ của mình, vậy mà bị khuê nữ gọi là chuồng lợn, đúng là giáo dục khiếm khuyết:” Sẽ không điêu khắc hoa văn ở đây, tốn thời gian hơn xây nhà, lại còn lãng phí, ngoài ra cũng không thể xây một căn nhà khiến bệ hạ ghen tỵ, sẽ mất đi mục đích ban đầu của nó.”

“ Mục đích của cha là gì?” Vân Âm nghe ra cái nhà này hình như không phải ở:

“ Nhiều năm sau này, đây là yếu địa của Vân thị ta, cho dù mất trang viên ở Ly Sơn cũng không thể đánh mất nơi này.”

“ Vì sao ạ?” Vân Âm truy hỏi:

Hoắc Quang vội kéo Vân Âm đi, lo Vân Âm hỏi tới vấn đề sư phụ không muốn trả lời.

Vân Lang nhìn đường phố trống không thông thoáng ngoài phủ thành chủ rất hài lòng, y biết từng lời nói hành động của mình ắt có người báo cho hoàng đế.

Quen với đãi ngộ này rồi, chỉ tiếc là nếu Tùy Việt còn ở Lương Châu thì y có thể làm nhiều việc hơn nữa.

Người Khương bàn tán với nhau nói người thích dẫn con hổ lớn đi khắp nơi này là người tàn bạo, thậm chí có người thề thốt từng thấy Vân Lang dùng thịt người cho hổ ăn.

Cho nên khi từng thủ lĩnh người Khương tới đại sảnh phủ thành chủ thì đầu tiên không phải nhìn Vân Lang, mà nhìn con hổ lớn giương đôi mắt lạnh lẽo lướt qua từng người bọn họ.

Vân Lang ngồi trên ghế vỗ vỗ đầu Đại Vương.

Đại Vương lững thững vòng qua đại điện nằm ở cửa liếm láp móng, một số người nhát gan còn nghĩ Vân Lang muốn giết họ, ai mà biết đây là thứ phế vật ăn thịt cũng học xương.

“ Vào Độc Thạch thành rồi là người một nhà, có điều một số quy củ vẫn nói rõ thì hơn, sau này ai làm trái đừng bảo ta không dạy đã giết.”

Quy củ rất nhiều, đơn giản so với người Hung Nô tùy ý tước đoạt còn tốt hơn nhiều, nghe Lý Lăng đọc xong yêu cầu dài dằng dặc, đám thủ lĩnh người Khương nhìn con hổ một cái, rối rít hứa hẹn tuân thủ.

Tóm gọn lại là Vân Lang tối cao vô thượng ở nơi này.

Lợi ích Vân Lang đòi hỏi ở Võ Uy tuy nhiều cùng quy củ khắt khe, nhưng ở Đôn Hoàng, Tửu Tuyền, Trương Dịch thì bỏ trống, đây là hành vi có tiền mọi người cùng kiếm.

Kiếm tiền rồi thì cái gì quan trọng nhất, là sinh mạng, cái tòa thành xây dựng bằng đá, thêm vào quân sĩ hùng dũng chính là nơi tốt nhất bọn họ bảo vệ sinh mệnh tài sản.

Một số thủ lĩnh người Khương có số tài phú làm người ta phát hãi, làm thổ hoàng đế trăm năm, tuy thu nhập hơi ít, song tích tiểu thành đại cũng đủ rồi.

Huống hồ nhiều nơi ở Lương Châu còn nhiều vàng.

Khi bọn họ nghe nói Vân Lang yêu cầu lấy vàng mua phòng ốc ở Độc Thạch thành, ai nấy đều hoan hỉ, dù sao so với cừu dê, nô lệ, lương thực, thì vàng không quan trọng lắm.

Chập tối Vân Lang ở lại Độc Thạch thành, giao dịch đất đai do Hoắc Quang dẫn tư lại đi xử lý.

Còn Vân Lang, phải an ủi khuê nữ cả ngày giảu môi không chịu ở phòng đá.

Bình Luận (0)
Comment