Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1065 - Q7 - Chương 076: Âm Mưu Và Tình Nghĩa.

Q7 - Chương 076: Âm mưu và tình nghĩa. Q7 - Chương 076: Âm mưu và tình nghĩa.

Hoắc Quang đột nhiên vội vàng chạy vào thư phòng sư phụ, chẳng nói gì tay run run kích động mở ra cái bọc, lấy ra khối vàng thiên nhiên, trên đó khảm ngọc thạch màu trắng, chất vàng có vẻ rất thuần, bạch ngọc bao bọc bên trong dưới ánh nến phát tán hào quang lóng lánh.

Vân Lang bật cười vỗ thứ bảo bối này:” Hiếm có!”

Hoắc Quang chỉ bạch ngọc:” Sư phụ nhìn kỹ xem.”

Vân Lang cúi đầu xuống, phát hiện giữa bạch ngọc hơi tối, lắc đầu:” Quả nhiên không thập toàn thập mỹ.”

Hoắc Quang lấy nến soi lên bạch ngọc:” Sư phụ nhìn kỹ hơn nữa đi.”

Vân Lang tập trung tinh thần nhìn, hít sâu một hơi, ở giữa là thực vật màu xanh, khẳng định:” Đây không phải ngọc, mà là hổ phách.”

“ Hổ phách ạ, trông rất giống ngọc thạch.”

“ Không thể là ngọc thạch, vì nó hình thành dưới lòng đất, bị lửa ngầm nung chảy, sau đó hình thành ngọc thạch, vì thế tuyệt đối không thể có thứ thực vật nào.” Vân Lang vừa nói vừa nhìn kỹ hình dạng thứ thực vật bên trong hổ phách:” Thứ này phải tới hai vạn năm lịch sử.”

Hoắc Quang kinh ngạc:” Sao sư phụ biết?”

“ Sao ta không biết? Không cần biết thứ này từ đâu ra, có một khối ắt có khối thứ hai, hỏi người Khương nguồn gốc của nõ, không được dùng vũ lực, lấy lợi ích ra đổi.”

“ Sư phụ, quan trọng lắm à?”

Vân Lang mỉm cười:” Rất quan trọng với hoàng đế.”

Thực vật thuộc loài dương xỉ bên trong hổ phách giúp Vân Lang xác định được mốc thời gian hình thành thứ bảo bối này.

Hoắc Quang giơ nến lên xem thực vật bên trong, rất lạ là nó không bị dính vào hổ phách, mà như trong quả cầu nước, chỉ cần lắc cục hổ phách, nó sẽ di chuyển theo:” Thật thần kỳ, sư phụ, đệ tử muốn giữ lại.:

Vân Lang thoải mái phất tay:” Hiếm khi ngươi thích thứ gì đó, vậy không tặng hoàng đế nữa, giữ lại cũng tốt.”

Hoắc Quang thắc mắc:” Í, sư phụ chẳng động lòng?”

“ Ta thích thứ khác, nhưng mà khó xuất hiện lắm.” Vân Lang thở dài, trong đầu hiện lên cốc cà phê nóng, đáng tiếc trên đời chẳng ai biết thứ này:

“ Đệ tử lấy đi rồi, bệ hạ làm sao ạ?” Hoắc Quang nhớ ra lời vừa nãy của sư phụ:

“ Bệ hạ à? Ừm, sau này có thì đưa bệ hạ.”

“ Trong mắt sư phụ, đệ tử còn quan trọng hơn hoàng đế sao?”

“ Nếu không phải bệ hạ có thể giết chết ta thì hắn chẳng có chút vị trí nào trong lòng ta hết.” Vân Lang thản nhiên trả lời một câu hết sức đại nghịch:

Hoắc Quang có được câu trả lời hài lòng, toét miệng cười ôm bảo bối rời thư phòng sư phụ.

“ A Âm ngủ rồi, đừng làm phiền nó.” Vân Lang cảnh cáo:

Sư phụ ngày càng giống yêu quái, cái gì cũng biết, Hoắc Quang khẽ rùng mình, quay đầu lại cười ngốc nghếch:” Đệ tử biết.”

Vân Lang nghe tiếng bước chân của Hoắc Quang chẳng hề giảm chỉ biết thở dài, đi về phòng ngủ.

Ngủ trong một căn phòng đá với Vân Lang mà nói chẳng có gì lạ lẫm, rất lâu rất lâu trước kia y ở trong khu rừng bê tông cốt thép, sau đó lại còn ở động đá trên núi cao, cho nên nằm dựa đầu giường nhìn ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ cao, cảm giác thân thuộc.

Tô Trĩ nằm dựa vào lòng Vân Lang ánh mắt lại nhìn Hồng Tụ, Hồng Tụ nhắm mắt, nhưng Tô Trĩ nghe hơi thở là biết Hồng Tụ chưa ngủ. Trời mới biết nữ nhân này nghĩ gì, cứ bám lấy phu quân, hình như rất muốn nhìn thấy chuyện gì đó.

“ Sư huynh, làm thơ đi.” Tô Trĩ gây khó dễ, ai bảo Vân Lang không chịu đuổi Hồng Tụ đi:

Đầu giường ánh trăng rọi,

Mặt đất như phủ sương.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,

Cúi đầu nhớ cố hương.

Vân Lang gần như chẳng suy nghĩ cũng ăn cắp ngay được một bài:

Tô Trĩ lẩm nhẩm trong đầu mấy lượt, cảm giác rất có ý vị, lại hợi cảnh:” Thơ hay quá, muội ghi lại, lần sau đem đi khoe.”

“ Tào Tương khoe trước rồi.”

“ Loại người gì thế, cứ thích lấy thơ nhà ta đem dùng.” Tô Trĩ phụng phịu:

Hồng Tụ quả nhiên vờ ngủ, nghe trượng phu làm thơ ôm gối từ đầu kia cái giường lớn nhích tới:” Phu quân làm thơ vì sao luôn khác người ta?”

“ Cô thì biết gì chứ, đó là văn thể do sư huynh mới sáng tạo.” Chỉ cần là dính tới Vân Lang, Tô Trĩ sẽ không tiếc lời tán dương:

“ Hay ở chỗ nào?” Hồng Tụ hỏi vặn:

“ Hay là hay con hỏi lý do à, cô là đồ bụng to chẳng biết gì cả.”

“ Cô mới không biết, bài thơ này chỉ hợp đọc, không thể ngâm, không thể phối nhạc, không phải thơ hay, ta chỉ cần biết thế đã hơn đồ chỉ biết nịnh nọt như cô.”

Tô Trĩ tức lắm nhưng mà không dám đánh Hồng Tụ, nên ôm lấy tay Vân Lang lắc:” Sư huynh, cô ta ỷ bụng to bắt nạt muội kìa.”

Hồng Tụ đắc ý lắm ưỡn bụng lên vuốt ve, ánh mắt khiêu khích.

Tô Trĩ nghiến răng:” Bụng to có gì ghê gớm, ta cũng làm được.”

“ Cô dám!” Hồng Tụ ở bên đổ thêm dầu vào lửa:

Thấy Tô Trĩ định cởi áo, Vân Lang vội giữ lại, nha đầu ngốc này tính nóng như lửa, đốt là cháy, đưa tay ra vỗ mông Hồng Tụ một cái, Hồng Tụ úp mặt vào gối cười khúc khích.

Khi Vân Lang và hai lão bà nằm trên giường ngắm trăng thì Hoắc Quang ngồi trong căn phòng tối om om, dưới nén, bảo bối tỏa kim quan dập dờn.

Trên bàn có tờ giấy trắng viết rất rất nhiều cái tên, có cả hoàng đế, hoàng hậu, A Kiều, Trường Bình, Lưu Cư ...

Thời gian trôi đi, mặt trăng từ chính diện đang ngả sang phía mé, chiếu qua cửa sổ phòng Hoắc Quang, hắn thở dài cầm tờ giấy lên đốt cháy. Chắc chắn khi sư phụ nhìn thấy thứ bảo vật này đã nảy ra một mưu kế cực hay.

Thế nhưng sư phụ vì mình thích nó mà sư phụ đã bỏ qua mưu kế này, thoải mái đem nó tặng mình, Hoắc Quang học theo lối suy nghĩ của sư phụ, muốn truy theo manh mối tìm hiểu xem, mưu kế sư phụ nghĩ mà không làm là gì.

Thứ khiến sư phụ dừng bước chỉ có tình nghĩa thôi.

“ Không có tranh đoạt, sao gọi là bảo vật ... A Kiều không được, sư phụ không chấp nhận ... Trường Bình dính líu quá nhiều ...hoàng đế? Không! Hắn là người tiếp nhận cuối cùng ... Hiện giờ không thể hại Lưu Cư lúc này, nếu không quá rõ ràng ...”

Cả đêm Hoắc Quang không ngủ, đến khi tiễn một đội kỵ binh rời Độc Thạch Thành mới như bỏ đi được một phen tâm sư, về phòng nằm lăn ra giường ngáy khò khò, thứ bảo bối đó tốt nhất là nên đưa về Trường An, hắn muốn thử xem tính toán của mình đem so với sư phụ thì thế nào, mình còn thua kém bao xa.

Vân Lang cũng ngủ rất muộn, đêm qua ba người nói chuyện rất lâu, gần như tới sáng mới ngủ, nếu không phải là Đại Vương vào thúc giục Vân Lang chuẩn bị bữa sáng, y chẳng muốn rời giường, ngủ trong nhà đá rất mát mẻ.

Cái con hổ đó bị hóc xương thành ám ảnh tâm lý, không còn tin trù nương Vân thị nữa, trừ khi Vân Lang làm cho nó ăn, nếu không nó không ăn.

Bữa sáng của Vân Lang đã quẩy với sữa đậu nành, của Đại Vương là thịt dê không có chút xương nào, một chậu thịt mười lăm cân là khẩu lương của nó, may là nó chỉ ăn một bữa là no, nếu không ngày hai bữa cho nó thì đúng là chuyện khổ sai.

Cái chỗ Độc Thạch thành này thật là lạ, sáng sớm thì trời vạn dặm không mây, ăn sáng xong thì mây đen kín đỉnh đầu.

Vì không có nhiều núi quá cao, không trung ở tây bắc khí lưu rối loạn, bình thường mây trắng trôi như ngựa chạy.

Mây đen làm bầu trời đen xì xì, Vân Lang chỉ mong đừng có đổ mưa đá, vùng này có hai loại thời tiết phá hoại mùa màng của bách tính, là mưa đá và xuân hàn.

Hai năm qua rất may mắn, Vân Lang không gặp phải loại thời tiết kinh khủng tuyết rơi giữa tháng năm, cũng không gặp phải mưa đá.

Hi vọng vận may của mình cứ tốt như thế.

....

Đại Vương phế vật thật :V

Bình Luận (0)
Comment