Mưa tây bắc rất dứt khoát, ngay cả một tiếng sấm cũng chẳng có, mưa ào ào đổ xuống như trút, tiếp đó là nước từ mái nhà chảy xuống thành thác.
Vân Lang thò tay ra hứng nước mưa, bị đập đau rát tay, nhưng may quá, nước mưa âm ấm, không có mưa đá rồi.
Đã lâu lắm không thấy mưa lớn, Đại Vương hứng thú lao vào trong màn mưa kín trời, thong thả bước đi như muốn hồi ức lại ngày tháng hào hùng ở Ly Sơn.
Cái bộ lông bồng bềnh thấm nước mưa dính nhẹp lên người, con hổ to béo thành hồ gầy trơ xương, chẳng thấy uy phong ngày nào.
Mưa càng lúc càng to, nước càng lúc càng lạnh, Đại Vương rốt cuộc không chịu được nữa rồi, chạy về mái hiên rũ lông, để hai phó dịch dùng khăn khô lau người.
Đây là chuyện Vân Lang lo lắng, nước mưa lạnh chính là dấu hiệu hình thành mưa đá.
Gia tướng bê tới một cái ghế, Vân Lang và Đại Vương ngồi dưới mái hiên chờ mưa đá tới.
Nhà đá rất thích, nhất là sau khi bị nước mưa rửa qua, sắc đá càng thêm bóng, đẹp hơn hẳn nhà gạch.
Mưa tây bắc tới nhanh, đi cũng nhanh, mưa lớn hai canh giờ, cái ao trước phủ thành chủ đã đầy một nửa, hay nhất là mưa đá Vân Lang lo lắng không tới.
Nhưng y dám chắc rằng người sống trên núi không gặp may mắn như thế, chẳng phải y thần kỳ gì, mà đứng ở tướng thành nhìn lên rặng núi thấy trắng xóa.
Mưa vẫn rơi, nước Thạch Dương Hà trở nên đục ngầu, bùn đất bắt đầu chảy xuống xông rồi, khi thấy xác dê trồi trên sông Vân Lang thở dài.
Trong núi hẳn là gặp họa nặng.
“ Lệnh quận thủ Võ Uy chuẩn bị lương thực vật tư, phái nha dịch, quân đội vào núi cứu viện.”
Quân thủ Võ Uy mới tới nhậm chức là Trần Sảng, cũng chính là đường huynh của A Kiều, cho rằng Vân Lang không biết, giải thích:” Quân hầu, trong núi toàn người Khương, không có người Hán ta sinh sống. Hơn nữa người Khương sống ở đây trăm năm rồi, chắc có cách ứng phó với thiên tai tương tự.”
“ Đó là trước kia, khi chúng ta chưa phải người thống trị ở đây, giờ bách tính đã nộp thuế, chúng ta phải có nghĩa vụ cứu trợ khi gặp tai họa.”
“ Quân hầu muốn mua chuộc lòng người sao?” Trần Sảnh chắp tay một cái, muốn khuyên giải Vân Lang suy xét:
Vân Lang cau mày:” Đi đi, lấy danh nghĩa quan phủ mà làm, đây là trách nhiệm của chúng ta.”
Mặc dù không hài lòng chuyện tốn tiền lương cho người Khương, thấy Vân Lang đã quyết rồi, Trần Sảnh đành nhận lệnh rời đi.
Tai họa nặng hơn Vân Lang nghĩa nhiều, lũ quét trên hoang mạc phá ra ba mươi rãnh sâu, cái sâu nhất tới ba trượng, quan đạo mới làm xong bị lũ hủy sáu chỗ.
Ruộng đồng sắp thu hoạch bị lũ hủy hơn nghìn mẫu.
Thạch Lương Hà bị lũ mang theo lượng bùn lớn làm tắc nghẽn, may lòng sông rộng không bị đổi dòng họa hại nơi khác. Nhìn sông đầy đá lớn và bùn đất, không nhận ra được là Thạch Dương hà tú mỹ ngày nào.
Lúc này vui vẻ được chỉ có đám trẻ con người Khương mà Hạ Hầu Tĩnh mua về, chúng đi chân đất lội bùn lầy bắt cá.
Hạ Hầu Tĩnh chống gậy gỗ từ trong bùn đi ra, nhìn thấy Vân Lang, nói:” Quân hầu, nơi này phải có một hệ thống thủy lợi, chứ một trận mưa mà đã tai họa lớn thế này rồi.”
Vân Lang hết sức tán đồng:” Không biết trước kia người ở đây ứng phó ra sao?”
“ Đất rộng người thưa, có gì mà ứng phó, dù sao chỉ có một căn nhà tranh vách đất, giờ thì khác, muốn Độc Thạch thành thành trọng trấn tây bắc, ắt phải biến nơi này thành chỗ thích hợp cho người sống, để người ta không nỡ để nó hoang phế, sẵn sàng bỏ công sức ra chỉnh đốn mới được.”
Lão già này có cái thói quen đứng trước một đám người diễn thuyết, thế là rất nhiều người chân đất phụ họa ầm ầm.
Vân Lang nhỏ giọng hỏi:” Tiên sinh từ khi nào mà trở thành lãnh tụ nông phu thế?”
Hạ Hầu Tĩnh vuốt râu:” Chuyện này có gì lạ sao?”
Vân Lang gật gù, với ông ta mà nói đúng là không khó gì cả, mình hỏi hơi thừa rồi.
“ Quân hầu muốn biến Lương Châu thành cái ổ của mình thì khống chế lòng người là tất yếu, song ngài không thể làm, do lão phu ra mặt có phải tốt không?”
“ A Kiều quý nhân bao năm qua được bách tính dân gian gọi là quốc mẫu vì Trường Môn cung đều đặn bỏ tiền duy trí lượng lớn học đường và hiệu thuốc, ai ai cũng nói A Kiều quý nhân phải tiết kiệm cái ăn cái mặc, nên cảm tạ vô cùng. Nếu chỉ một hai năm không nói, bách tính chỉ cảm động một phen rồi thôi. Giờ đã đều đặn duy trì hơn mười năm, sớm thành ân huệ lớn, càng thành một thói quen gửi con cái, xem bệnh trông cậy vào Trường Môn cung. Bệ hạ vì thế không dám tùy tiện đụng chạm vào Trường Môn cung, lão phu thấy, Lương Châu chúng ta nên học tập ...”
Hạ Hầu Tĩnh nắm chuẩn điểm yếu của Vân Lang rồi, nên ông ta làm việc gì cũng như nghĩ cho Vân thị, khiến y phải nợ ân tình, thực tế đều vì bản thân ông ta, lại còn lợi dụng sự tồn tại của Lưu Triệt ép y không thể không nhận.
Có điều Vân Lang không giận, nỗ lực của ông ta hôm nay, tương lai khiến Vân thị càng kiên cố, từ đó có thể thấy trên đời này ai bố cục sớm, người đó được lợi lớn nhất.
Vân Lang mỉm cười trịnh trọng chắp tay hướng về phía Hạ Hầu Tĩnh vái một cái:” Nếu như thế chuyện đê sông cùng với thủy lợi ở nơi này đều nhờ cậy tiên sinh.”
Hạ Hầu Tĩnh giang tay ra:” Nếu có tiền lương, lão phu sao hoàn thành đại nghiệp thiên thu này, nhân thủ cũng không đủ, vụ thu hoạch tới rồi, ai cũng bận rộn.”
Vân Lang chỉ lên núi xa phủ băng:” Người Khương trên núi gặp nạn lớn, mỗ đã phái người vào núi cứu viện, bọn họ mất đi cừu dê, ắt phải tìm việc kiếm sống, tiên sinh sẽ có nhân thủ thôi, còn về phần tiền lương quận thủ Võ Uy tất nhiên sẽ cấp.”
“ Sẽ không làm quân hầu thất vọng!”
Quay trở về nhà tranh, Hạ Hầu Tĩnh được đồng tử hầu hạ rửa sạch bùn hai chân, ngẩng đầu thấy Giang Công xách một ấm trà mát, cái bát gốm thô đen.
Nhận lấy trà, thống khoái uống một ngụm lớn, ngồi xuống sàn gỗ thở phào, chừng này tuổi rồi vẫn đích thân mệt nhọc như thế, e rằng lại xoa thuốc mấy ngày, nhưng tất cả đều đáng lắm, cục diện hiện giờ vô cùng có lợi, ông ta thậm chí nhìn thấy tương lai tươi sáng hơn thời Hạ Hầu thị ở đỉnh cao.
“ Giang công thấy con người Vân Lang ra sao?”
Giang Công vuốt râu:” Trong lòng có mưu đủ an thiên hạ, đảm lượng không đủ, không phải là anh hùng, cũng không phải là kiêu hùng.”
Hạ Hầu Tĩnh kinh ngạc:” Người này mà còn không đủ đảm lượng sao, lão phu ít thấy ai lớn gan hơn y nữa rồi.”
Giang Công cười khà khà xua tay:” Hạ Hầu công chớ hiểu sai, không phải lão phu chê Vân Lang đâu, ngược lại đây chính là ưu điểm, hoặc có thể nói là thứ y cố tình thể hiện ra. Vì thiên hạ hiện thời một mình bệ hạ có đảm lượng là đủ rồi, giang sơn yên định, bách tính an cư, không có đất đai cho kiêu hùng. Nếu kiêu hùng quá nhiều chỉ khiến cho thiên hạ chia rẽ, không có đảm lượng là tốt. Nếu y thể hiện ra tiềm chất kiêu hùng, e là người khác xa lánh tránh gặp họa rồi, chính con người y bây giờ mới được người ta ủng hộ nhất, ai chẳng muốn làm người thái bình. Lão phu và ngài giờ ra sức cho y là minh chứng. Người này có đại trí.”
“ Ha ha ha, nói như vậy Giang công là môn đồ Trang Tử rồi.” Hạ Hầu Tĩnh tiết lộ một việc:” Hôm nay Vân Lang còn nói với lão phu, Trường Môn cung có kinh nghiệm ở việc xây dựng dược phòng và học đường, bảo lão phu tranh thủ.”
“ Ồ, nếu Vân Lang đã chủ động bắc cầu cho chúng ta với Trường Môn cung, vậy phải tận dụng cho tốt, nghe nói Trường Môn cung giàu có nhất thiên hạ, nếu như thế chúng ta xây dựng ba trăm học đường ở Lương Châu, ông thấy sao?”
Hạ Hầu Tĩnh chỉ mặt Giang Công cười lớn:” Khá khen cho đảm lượng của ông, được, đã làm thì không để Đổng Trọng Thư một khe hở nào nữa.”
Thảo luận xong xuôi công việc, Giang Công khôi phục lại phong phạm đại nho, lại nhóm cái bết bất thô sơ, cho vào mấy thanh củi đám đồng tử mót về, chuẩn bị pha ấm trà, thưởng thức mỹ cảnh Lương Châu sau cơn mữa.
............................ ......................