“ Khứ Bệnh bay lên trời rồi à?” Lưu Triệt cầm bát trà to ngạc nhiên hỏi:
“ Đúng thế hôm qua bay trên đầu Trường Môn Cung, cái khí cầu đó có vẻ không tệ, mang hắn đi xa. Lúc đó đột nhiên có quả cầu cực lớn phủ bóng trên bầu trời, là là bay qua làm trong cung chó chạy gà bay, nếu không phải Đại Trường Thu ngăn cản, cung vệ đã dùng cung bắn rụng yêu quái rồi.” A Kiều nửa bực mình nửa buồn cười, tên tiểu tử đó vẫn to gan như vậy, dám bay qua đầu nàng, tám phần là cố ý rồi:
“ Thế thì trẫm cũng bay được.” Hai mắt Lưu Triệt sáng lên, ngoài quốc sự ra lâu rồi mới có sự vật khiến hắn hứng thú như vậy:
“ Có biết khuê nữ của bệ hạ đi đâu rồi không?” A Kiều nhìn Lưu Bác dù để trên mặt đất cũng không bò lung tung như Lam Điền trước kia, đứa bé này có vẻ yên tĩnh lắm:
“ Đi đâu rồi?” Lưu Triệt hỏi có phần hời hợt:
A Kiều tức giận hừ một tiếng:” Lúc này chắc bị Hoắc Khứ Bệnh treo lên cây rồi.”
Lưu Triệt ồ một tiếng bật cười:” Có phải bị treo cùng Vân Triết không?”
“ Nào chỉ thế, đám tiểu yêu quái của Vân thị đều bị treo hết lên rồi, cả Trương An Thế và Kim Nhật Đê.”
“ Hả, chúng làm gì mà khiến Quan Quân hầu của trẫm tức giận tới mức đó?”
“ Đi trộm khí cầu, khuê nữ bệ hạ là chủ mưu đấy.”
Lưu Triệt nghe thế lẩm bẩm tiếc nuối:” Sao lại để thất thủ cơ chứ? Đứa bé này thật là, chẳng làm gì nên hồn.”
A Kiều lườm một cái, chẳng buồn nói.
Khí cầu với Hoắc Khứ Bệnh mà nói cũng quý giá như ngựa Ô Truy vậy, trước kia hắn thích cưỡi ngựa Ô Truy phòng thật nhanh trên mặt đất, giờ hắn thích ngồi khí cầu phi hành. Chỉ có khi một mình đối diện với những cơn gió mạnh thổi ù tai, ở trên cao đó hát lớn, hô to, uống rượu mạnh thì hắn mới thấy mình còn sống.
Bầy cừu đã không còn, con sói cô độc không sống được nữa.
Hoắc Khứ Bệnh cũng như vậy.
Khí cầu càng bay càng cao, từ từ chui vào tầng mây, toàn thân bị hơi nước bao quanh, Hoắc Khứ Bệnh lạnh cóng, vẫn tiếp tục bay lên cao, vượt lên mây, tiếp đó chỉ thấy vầng thái dương cùng bầu trời xanh thẳm, Hoắc Khứ Bệnh cực kỳ thất vọng.
“ Thì ra chẳng có gì.”
Cứ tưởng là lúc mây đen cuồn cuộn sấm sét ầm ầm là thiên thần giao chiến, cho rằng lúc mây trắng bồng bềnh, trời trong gió mát là tiên nữ ca vũ, thần linh yến tiệc.
Kết quả chỉ có hơi nước lạnh thấu xương.
Giỏ mây rung rinh, khí cầu không bay lên nữa, cái nút vặn đã tới giới hạn rồi, không mở to thêm được nữa, Hoắc Khứ Bệnh thở dài giảm lửa, khí cầu từ từ hạ xuống.
“ Oa, Quan Quân hầu thăng thiên rồi.” Lam Điền há hốc mồm, tuy nó vẫn bị treo trên cây, nhưng chẳng hề tỏ ra thống khổ chút nào:
“ Dây thừng căng hết cỡ rồi, Hoắc bá bá sắp rơi đấy.”
Tào Tín vừa nói ra khỏi mồm thì bị Hoắc Nhất, Hoắc Tam đu dây trói tới đá đít, đám tiểu tử bị trói cũng không yên phận.
Mấy đứa nhóc bị trói cả người còn đỡ, Trương An Thế với Kim Nhật Đê bị treo thực sự, hơn nữa là treo hai tay, muốn giảm bớt thống khổ chỉ có cách dùng đầu ngón chân mới dễ chịu phần nào.
Trương An Thế to béo hiển nhiên là không thể trụ được lâu trước màn hành xác này, thở hồng hộc chửi bới:” Chó chết, lão tử chỉ muốn tới xem Quan Quân hầu ngự phong phi hành, là ngươi hại ta tới mức này, ngươi không biết nhìn mặt xem đối phương là ai rồi hẵng trộm à.”
Kim Nhật Đê ủy khuất:” Công chúa hạ lệnh, ta phải theo.”
“ Con bà nó ngươi là thứ cung nô Trường Môn cung, gia gia không phải, rõ ràng không liên quan tới ta, vì sao ngươi vu hãm ta?” Trương An Thế không chấp nhận lời giải thích này, ác độc chửi bới:
“ Ta cũng không phải cung nô, ta là thị tòng của Xương Ấp vương.”
“ Khác quái gì chứ.”
Khi cả đám cãi nhau ỏm tỏi thì Lưu Triệt và A Kiều che ô lụa tới.
Lưu Triệt nhìn sợi thừng do bốn gia tướng canh giữ, thuận thừng nhìn lên, không ngờ thấy thừng nhuộm thành màu đen biến mất trong tầng mây, căng mắt ra không thấy Hoắc Khứ Bệnh đâu, lẩm bẩm có phần ghen tỵ:” Hắn thực sự bay lên trời rồi.”
Lam Điền thấy cứu binh tới, ngúng ngẩy như con sâu hét to:” Phụ hoàng tại Trương An Thế quá ngốc, con suýt thành công rồi.”
Lưu Triệt giơ tay đỡ bụng khuê nữ cho nó thoải mái được một chút:” Sau này còn có cơ hội.”
“ Quan Quân hầu thật keo kiệt, bay một mình không cho ai theo, con không cần, đợi về sẽ làm cái khác, Vân Triết bảo sẽ làm cho con cái to hơn.” Lam Điền khoe khoang:
Lưu Triệt nhìn Vân Triết mặt đỏ bừng bừng:” Thế nên làm cho sớm.”
Vân Triết được tỷ tỷ gửi thư về khoe khoang làm khí cầu ra sao, nó cũng thích lắm, theo tỷ tỷ mô tả hẳn không quá khó, tuy thế làm được cũng phải thử nghiệm nhiều, vừa rồi nói thế chỉ để dỗ Lam Điền, ai ngờ nó lại đi khoe với hoàng đế, đỏ mặt lí nhí:” Tiểu tử không kiếm được dầu hỏa, cũng không biết cách làm lò phun lửa.”
“ Hỏi cha ngươi lấy.”
“ Cha không cho nghịch dầu hỏa.”
- Trẫm bảo được là được, nếu ngươi không làm cho Lam Điền quả cầu lớn, đợi phụ thân ngươi về trẫm sẽ treo lên.
Vân Triết tưởng thật cúi mặt xuống.
Không ai dám thả mấy người bị treo xuống.
Rõ ràng đây là gia pháp của Hoắc Khứ Bệnh, đã là gia pháp phải tôn trọng, dù thân phận tôn quý đến mấy cũng không thể vượt quyền, có thể đợi Hoắc Khứ Bệnh xuống nói đỡ, chứ không thể tự ý thả ngươi.
“ Khứ Bệnh Nhi xuống rồi.” Không trung xuất hiện cái chấm đen đang lớn dần, A Kiều gọi:
Lưu Triệt ngẩng đầu lên rất lâu:” Nếu không phải trẫm tận mắt nhìn thấy thì không tin được con người có thể bay lên trời.”
A Kiều không quá chú tâm chuyện lên trời, nàng kiểm tra khuê nữ, Lam Điền bị trói rất chú ý, thừng không không siết quả chặt vào cơ thể, mà cách trói cũng không gây ra thống khổ, mà giống như cái võng treo lên vậy, trừ hạn chế tự do ra thì không có vấn đề gì.
Tất nhiên là mấy người khác không có cái may mắn ấy.
Hai gia tướng giữ thừng, hai người nữa thì quay ròng rọc kéo dây xuống, xem ra một lúc nữa Hoắc Khứ Bệnh mới xuống tới nơi, Lưu Triệt nói:” Trong kinh thành xuất hiện một khối kim bảo ngọc.”
“ Có gì lạ sao ạ?” Nếu hoàng đế nhắc tới, tất nhiên không thể là thứ tầm thường, A Kiều tò mò:
“ Không có gì lạ, là khối ngọc đẹp được vàng thiên nhiên bao bọc quanh, trong khối bạch ngọc có nước cùng với cái cây tươi.”
“ Không thể nào.” A Kiều nghe quá hoang đường, quả quyết:
“ Thật đấy, hiện đang ở trên bàn của trẫm! Do hoàng hậu đưa tới!”
“ Vệ thị từ đâu mà có?”
“ Có người hiến lên hàng hậu rồi nàng ấy sai Cư Nhi hiến cho trẫm, còn nói là chí báo thiên hạ thuộc về người có đức.”
A Kiều gật đầu:” Xem như cũng làm một chuyện thông minh:”
“ Đáng thương cho một phen khổ tâm của hoàng hậu.” Lưu Triệt chợt buông một tiếng thở dài:
“ Sao, bảo vật đó có vấn đề gì à?”
“ Bảo vật thì không, bảo vật do nàng ấy có được, lại bảo Cư Nhi hiến lên, tuy nói có ý đồ, song cảm thông được. Vấn đề là Cư Nhị lại nói với trẫm, nước bên trong đó là thần thủy trời ban, uống vào kéo dài tuổi thọ.”
A Kiều há mồm kinh hãi:” Sao hắn dám!?”
“ Cư Nhi không phải muốn hại trẫm, chỉ là quá trọng cái lợi trước mắt thôi.”
Loại chuyện này dù A Kiều cũng không có gì để mà nói nữa rồi, chuyện tốt xấu trong thiên hạ vận dụng ở cái tâm, cùng là một chuyện, làm tốt hay không đều ở nó cả.
....
Cái Vân thị lúc nào cũng loạn :V