Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1068 - Q7 - Chương 079: Phải Cám Ơn Tỷ Tỷ Đấy.

Q7 - Chương 079: Phải cám ơn tỷ tỷ đấy. Q7 - Chương 079: Phải cám ơn tỷ tỷ đấy.

Khí cầu cuối cùng cũng đã đáp xuống đất, Hoắc Khứ Bệnh từ trong nhảy ra thi lễ.

Lưu Triệt xua tay cho miễn lễ, cấp thiết hỏi:” Khanh lên trời vì sao lại ướt sũng thế này, chẳng lẽ ngã vào thiên hà sao?”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu thất vọng:” Bẩm bệ hạ, té ra mây màu chỉ là hơi nước, thần đi qua hơi nước nên mới bị ướt.”

Lưu Triệt hỏi tiếp:” Có thấy thần tiên không?”

Hoắc Khứ Bệnh chắp tay nghiêm mặt đáp:” Trên mây vẫn là trời xanh, mặt trời, không hề có thần tiên.”

Lưu Triệt chưa từ bỏ, chỉ Tùy Việt:” Ngươi lên xem cho trẫm.”

Tùy Việt tuy trong lòng có chút khiếp sợ, nhưng không chút do dự nhảy vào trong.

Hoàng đế đã tới, Hoắc Khứ Bệnh tất nhiên miễn trừ cho đám người bị treo trên cây, sau đó chỉ dẫn cho Tùy Việt cách điều khiển khí cầu.

Lam Điền vừa mới được thả ra là chạy về phía cái giỏ, mim môi muốn leo lên cái giỏ lớn. Tùy Việt không dám cản, vì Lam Điền dọa hắn, dám đụng vào nó, nó sẽ cho đi nuôi lợn. A Kiều vừa đụng vào thì nó kêu gào ầm ĩ, Lưu Triệt còn cười ha hả khen Lam Điền có phong phạm của hắn.

Thế nhưng tất nhiên Lam Điền không thể lên trời.

Khi Vân Triết gỡ Lam Điền đang bám vảo cái giỏ lớn ra thì Tùy Việt mới có thể tranh thủ bay lên trời.

Lưu Triệt vô cùng bất mãn với Vân Triết, sai Chung Ly Viên đưa Vân Triết, Lam Điền vào xe ngựa, chuẩn bị xem Tùy Việt thăng thiên xong sẽ mang cả hai về Vị Ương cung.

Tùy Việt lên trời tận một canh giờ, đời khi hạ xuống thì Lưu Triệt đã mang Vân Triết, Lam Điền đi, hắn chỉ vẻn vẹn nhìn Tùy Việt bay lên thôi, không đợi nghe kết quả.

Mặc áo mỏng mùa hè, Tùy Việt run cầm cập bò ra khỏi giỏ, thấy trong sân trừ hai gia tướng Hoắc thị kéo dây thì trống không, thở dài nhảy lên ngựa hồi cung.

Vân Triết ngồi trên cái sàn bóng loáng của Vị Ương cung không dám nhúc nhích chút nào, toàn bộ hoạn quan, cung nga nhìn nó chằm chằm. Lam Điền thoải mái như về nhà, nhìn đông ngó tây, chẳng bao lâu nhét vào trong lòng Vân Triết đủ thứ đồ trong cung.

Mắt thấy Lam Điền định lấy cả ngọc chặn giấy của hoàng đế, Vệ hoàng hậu không nhịn được nữa:” Bảo thạch dưới đèn không tệ.”

Lam Điền nhìn Vệ hoàng hậu:” Con không cần tiền tài, chỉ thích đồ trên bàn phụ hoàng.”

Đứa bé này chẳng nghe lời, song Vệ hoàng hậu rất hiền hòa:” Sắp tới bữa tối rồi, con thích ăn gì, hôm nay có thịt dê ngon lắm.”

“ Hôm nay ăn chay, vì hôm nay là mùng một.”

“ Vì sao mùng một lại ăn chay?”

“ Mùng một với mười lăm ăn chay vì huyết mạch vận hành, mới đầu không thông, tất nhiên không thể ăn mặn, đến giữa thì huyết mạch vận chuyển nhanh nhất, cũng không nên ăn mặn, sinh trọc khí.” Nghịch ngợm ngang ngược, nhưng Lam Điền vẫn được A Kiều dạy dỗ rất chu đáo đâu ra đó, không để nó thiếu kiến thức:

Vệ hoàng hậu quay sang hỏi Vân Triết:” Ngươi cũng thế sao?”

“ Đó là quy củ nhà Lam Điền, mẫu thân tiểu tử chỉ dạy không được ăn quá no, không thể để đói thôi.”

Lam Điền chạy tới bên cạnh Lưu Triệt, quy củ hành lễ:” Phụ hoàng có cho hài nhi ăn cùng phụ hoàng không?”

Lưu Triệt dừng bút:” Chuẩn, ban thức ăn Vân Triết.”

Lam Điền cười rất vui, cảm tạ xong liền vênh mặt bảo Vân Triết:” Nhìn thấy gì ngươi thích ăn thì bảo ta.”

Vệ hoàng hậu cảm thán:” A Kiều thật biết dạy trẻ nhỏ.”

Vừa mới dứt lời thì kinh hãi thấy Lam Điền nhón chân lên với khối kim bảo ngọc quý giá kia.

“ Cẩn thận!” Đế hậu cùng phát hiện ra đồng loạt hô lên:

Không hô thì chẳng sao, hai người vừa hô lên làm Lam Điền giật mình run tay, kim bảo ngọc từ trên giá đổ xuống, đập lên vai mạnh nó, sau đó Lam Điền bị Vân Triết kéo lại phía sau, khối kim bảo ngọc rơi thẳng xuống sàn đá, khối ngọc vỡ tan tành làm Vệ hoàng hậu chấn kinh.

Lưu Triệt chạy tới kéo áo khuê nữ ra, chỉ thấy vai bị xước da, quát Vệ hoàng hậu vẫn ngây ra:” Truyền ngự y.”

Vệ hoàng hậu bấy giờ mới hồi thần, rối rít sai cung nữ đưa ngự ý tới.

Ngự ý kiểm tra thương thế Lam Điền, phát hiện ra không có gì đáng ngại, chỉ có một vết bầm lớn, xoa thuốc vài ngày là được. Lưu Triệt mới ngồi xuống xem khối kim bảo ngọc, bạch ngọc đã vỡ rồi, cây bên trong chớp mắt biến thành màu đen, nước ngọc bên trong cũng không còn trong nữa mà mờ đục.

Vệ hoàng hậu nhìn cảnh ấy sợ hãi không nói lên lời, lắp bắp:” Thần thiếp không biết ...”

Lưu Triệt an ủi:” Ta biết, không chỉ nàng không biết, Cư Nhi cũng không biết, nó chỉ thuận theo lòng cầu đạo của trẫm, nói những lời cát tường thôi.”

Vệ hoàng hậu rối rít gật đầu.

Lưu Triệt nghĩ một lúc gọi:” Người đâu, mang một con dê tới đây.”

Rất nhanh Chung Ly Viễn dẫn tới một con dê, trong cung chuẩn bị sẵn, chuyên dùng thử độc, con dê liếm hết nước, không có phản ứng gì, không chết, cũng không tinh thần hơn, giống nước thường.

“ Món bảo vật hiếm như thế không còn nữa.” Lưu Triệt quay đầu tìm Lam Điền, phát hiện hai đứa bé sợ hãi chạy xa rồi, vốn định gọi Vân Triết tới đây hỏi nó chuyện khí cầu, xảy ra chuyện như vậy đành đợi lúc khác, bảo Chung Ly Viễn:” Đưa chúng về Trường Môn cung đi.”

Chung Ly Viễn chạy đuổi theo, sau đó nghe thấy Lam Điền hét chói tai kéo Vân Triết chạy vội.

Vệ hoàng hậu rối rít biện minh:” Cho dù thiếp đang rất tức giận, nhưng không lý nào trút lên hai đứa bé.”

“ Nàng thì không, Cư Nhi khó nói, chỉ là lỗi vô tâm của trẻ con, nó suy diễn ra ý tứ khác, bảo nó quên đi.”

“ Thần thiếp tuân lệnh.” Vệ hoàng hậu biết hoàng đế nói đúng, chuyện này không nói rõ với Lưu Cư không được, chuyện chỉ cần dính chút tới Vân thị là nó suy đoán gấp lần bằng ý nghĩ ác độc nhất:

Lưu Triệt nghĩ một lúc chợt cười lớn nói:” Làm hỏng vật trẫm yêu thích, không thể không phạt, trách phạt Vân Triết, lệnh cho nó phải lấy ra một báu vật bù lại, nếu không ... Hừ ....”

Hai đứa bé gây họa ngồi trên xe im thin thít không dám hé răng, tay nắm chặt tay nhau, mã phu thì ra sức đánh xe, đi liền một mạch về Trường Môn cung.

A Kiều nghe hoạn quan đi theo bẩm báo thì đùng đùng nổi giận sai người chuẩn bị trừng phạt Lam Điền, hoan quan vừa đi thì bế bổng Lam Điền lên thơm chụt lên má nó, bảo với Lưu Bạc mới nói được vài câu đơn giản:” Sau này phải cám ơn tỷ tỷ của con nhé, từ bây giờ đã biết giúp con rồi.”

Lưu Bác cười toét miệng.

A Kiều nhíu mày, nhớ khi Lam Điền, Vân Triết hơn hai tuổi thôi đã biết đọc thơ, nói suốt ngày, không biết Lý thị dạy dỗ kiểu gì Lưu Bác ba tuổi mà như đứa bé ngốc vậy, quả nhiên loại vũ cơ ti tiện thiếu kiến thức.

…… …..

Bình Luận (0)
Comment