Hoắc Khứ Bệnh từ trên trời xuống chỉ còn một sở thích, uống rượu, khi hắn uống rượu không cho người khác ở bên cạnh, dù thê tử cũng không được.
Đương nhiên Tào Tương không có cấm kỵ đó.
“ Bệ hạ hôm nay lại nhịn được không lên trời xem, thật là lạ.” Tào Tương nghe nói hoàng đế tới Hoắc thị xem khí cầu là chạy tới ngay:
“ Bệ hạ không thể lên trời.” Hoắc Khứ Bệnh nói ngắn gọn, khi đó dù hoàng đế muốn lên thì hắn cũng cản:
“ Ta biết, nhưng bệ hạ lựa chọn không lên, cho thấy bệ hạ không có tâm tư cầu đạo. Có điều hôm nay khối kim bảo ngọc bị Lam Điền vô ý làm vỡ rồi, nước bên trong bị dê liếm hết, song không có chuyện gì xảy ra, có nghĩa bệ hạ chỉ muốn trường sinh, tóm lại là bệ hạ muốn một thứ bảo vật vừa an toàn lại có thể trường sinh.”
“ Trước kia chúng ta nghĩ Trung Nguyên là thiên hạ, giờ mới biết Trung Nguyên chỉ là một mảnh đất thôi.” Hoắc Khứ Bệnh trầm ngâm:” Thế nên vạn vật trên đời nói không chừng đều có khả năng.”
“ Ngươi đã lập công huân cái thế rồi, không cần suốt ngày buồn bực, thế gian tuy rộng nhưng đạo lý cùng nguồn, thứ không thể tồn tại vẫn không thể tồn tại.” Tào Tương phủ định, cho rằng tên này đang kiếm cớ để chạy rông:
“ Ta suốt ngày bận rộn, thời gian đâu mà buồn.”
“ Ví dụ?”
“ Hôm nay ta đã lên trên tầng mây, trước đó thì đã bay đi hơn sáu mươi dặm đường, bận lắm.” Hoắc Khứ Bệnh nói tới đó phun ra một ngụm rượu mài đoản đao:
“ Ngươi muốn làm gì?” Tào Tương biết tên này làm chuyện gì là phải kinh thế hãi tục:
“ Chấp niệm trường sinh của bệ hạ không đổi, thế là không được, trên trời đã không có thần tiên, vậy ta tới Hoa Sơn xem, Hoa Sơn mà không có thì bệ hạ nên từ bỏ rồi.”
“ Hoa Sơn cũng đâu có gì, A Lang lên rồi mà, cần gì.” Tào Tương khuyên giải, Hoa Sơn cực kỳ hiểm trở, cả vượn cũng không lên nổi huống hồ là người:
“ Phải đi, A Lang làm gì cũng hư hư thực thực thế nên bệ hạ sẽ không tin đâu, chỉ có ta đích thân đi một chuyến trở về, bệ hạ mới tin. Trên đời có thần tiên hay không với bệ hạ mà nói vô cùng trọng yếu, cho nên thời gian qua ta đang chuẩn bị, đợi hướng gió thích hợp, ta bay lên Hoa Sơn, cầu tiên đạo thay bệ hạ.”
Tào Tương thở dài sườn sượt:” Ngươi làm thế ắt có kẻ nói ra nói vào, bảo ngươi là nịnh thần.”
Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả:” Gia gia đây làm việc chỉ cần không thẹn với lòng là được, lãnh binh tác chiến vì thiên hạ thái bình, trở về nhẫn nhịn cúi đầu là vì thiên hạ, bản tâm không đổi, ai dám nói gia gia không phải hảo hán.”
Tào Tương nghe những lời hào khí đó nhất thời kích động vỗ ngực:” Được, thế thì ta đi với ngươi.”
Đáng tiếc chân tình của hắn không khiến thứ huynh đệ khốn kiếp cảm động, Hoắc Khứ Bệnh bĩu môi:” Ngươi ngay cả xích đu còn không dám ngồi, ai dám cho ngươi lên trời, làm đó chỉ tổ phiền hà cho ta.”
Tào Tương đỏ mặt sừng cồ:” Giỏ quá lớn ta có thể ngồi vào trong góc, chỉ cần không nhìn xuống dưới là được.”
“ Không nhìn xuống dưới thì ngươi theo làm gì?”
“ Ta có hai cái tai tốt, có thể giúp ngươi nghe tiếng phượng gáy, rồng ngâm, nói rồi đấy, phải đưa ta theo.”
Hoắc Khứ Bệnh vô vai Tào Tương:” Ngươi không cần làm khổ mình nữa, ta vẫn nhớ lần ngươi tự đánh ngất bản thân tới Thụ Hàng thành tìm ta, huynh đệ cả đời, khách khí làm gì, vào sinh ra tử một lần là đủ.”
Tào Tương chỉ vào cổng vòm:” Cho dù ngươi lập chí lớn cũng không thể lạnh nhạt người nhà, ngươi nói vì thiên hạ, vậy họ cũng là một phần thiên hạ, đừng bên nặng bên nhẹ. Còn về phần cữu cữu ta muốn trường sinh thì mặc, giang sơn là của hắn, hắn thích đi vào ngã rẽ, liên quan chó gì tới chúng ta.”
Nếu muốn cắn câu nhai chữ lý luận, Hoắc Khứ Bệnh là chỉ người đọc binh thư chiến sách, làm sao so với Tào Tương học thức uyên bác, chẳng được mấy câu bị Tào Tương nói u chóng mắt hoa mắt đùn đẩy vào hậu trạch bầu bạn với thê nhi.
Bản thân hắn Tào Tương một mình ngồi bần thần ngắm trăng sáng, thống khoái tu hết bầu rượu, quệt miệng bảo gia tướng:” Chúng ta tới Vạn Hoa các, xem xem ở đó thực sự có một vạn đóa hoa để hái không.”
Gia tướng không dám trái ý, hai người đưa Tào Tương đã lờ đờ say lên ngựa, hướng về Phú Quý thành cách đó không xa.
Cho dù là nửa đêm, Phú Quý thành vẫn đăng hỏa huy hoàng.
Vô số ngọn đèn lồng màu sắc soi dáng phố xá vẫn nườm nượp người qua lại, đây là tòa thành không ngủ, lưu lâu hai bên đường náo nhiệt khi phàm.
Mùi rượu, mùi thịt, mùi son phấn cùng tiếng huyên nào dù Tào Tương đã say rượu cũng cố mở to mắt nhìn thế giới như mộng ảo lẩm bẩm:” Thế giới tươi đẹp thế này, ai nỡ hủy nó chứ?”
Sáng sớm hôm sau Tào Tương tỉnh lại, bò ra khỏi một đống chân tay trắng nõn, trần truồng đi ra cửa nhìn vầng mặt trời đỏ rực. Hắn không nhớ bao lâu rồi mình không nhìn mặt trời mọc, cũng chẳng nhớ mình vào chỗ này thế nào.
Một Hồ cơ mỹ lệ như rắn quấn lấy, Tào Tương cười ha hả gỡ tay nàng ra:” Ta hết sức rồi.”
Hồ cơ che miệng cười, rất chu đáo đi lấy cho hắn một bát canh nóng, Tào Tương húp ngụm lớn, toàn thân ấm áp.
Tắm rửa xong hắn ung dung rời Vạn Hoa các, gia tướng theo sát bên cạnh, tên nào tên nấy rất tinh thần, khi Tào Tương hoang đường, bọn họ vì hắn đứng gác.
Phú Quý thành không chỉ là tòa thành không ngủ, mà còn là tòa thành không nghỉ.
Dấu vết cuộc sống xa hoa ban đêm chưa phai hết, một buổi bận rộn lại bắt đầu, phố xá vẫn cứ tập nập như muôn đời là vậy.
Phụ nhân mắt lim dim mở cửa, đứa bé ngáp ngắn ngáp dài đeo cặp sách trong nhà đi ra, nghe bạn gọi một cái chẳng mấy chốc phấn chấn nhảy chân sáo trên đường cùng nhau tới học đường.
Tiểu thương bán nước nóng, mỳ nóng có hàng dài người xếp hàng phía trước, mọi người tiếp tục câu chuyện chưa dứt hôm qua.
Một bát canh thịt dê nóng chưa đủ no, Tào Tương tìm thương phiến có nhiều người xếp hàng nhất, gia tướng ngang ngược đuổi thực khách đi, hầu hạ hầu gia ngồi xuống.
Một bát hồn đồn, hai cái quẩy giòn, một bát đậu hoa vào bụng Tào Tương, lau cái miệng bóng mỡ, ngẩng đầu nhìn mặt trời mới cao hơn một trượng. Hắn tới đây không phải đơn thuần chơi bời, lên địa vị nhất định kể cả ăn chơi cũng thành có mục đích, đúng là thứ cuộc sống khiến người ta mệt mỏi.
Nhắm chuẩn phương hướng Tào Tương đi về phía Thái học.
Hơi nóng bốc lên, chẳng mấy chốc Tào Tương đã lấm tấm mồ hôi, vẫn hứng thú đi nghênh ngang giữa đường, đám xe cộ qua lại đều nép qua bên né tránh, Bình Dương hầu là tên vô lại, vô lại có địa vị cực kỳ tôn quý, dây dưa với hắn, chẳng thà kiếm thêm chút tiền.
Bởi thế Tào Tương như rùa hiên ngang đi qua đường phố, tới đường tiền trang, đám chưởng quầy rối rít chạy ra, không dám làm phiền hầu gia, chỉ khom lưng cúi chào, hi vọng vị hầu gia thân phận tôn quý nhất Đại Hán này ghé qua tiền trang nhà mình.
Đáng tiếc là họ phải thất vọng, Tào Tương chẳng thèm liếc nhìn một cái đi về đường Thái Học.
Tất nhiên đối diện với Thái Học là một hoa lâu còn to hơn cả Vạn Hoa các, đây là sản nghiệp của thương cổ đất Thục, có liên hệ khó nói với Vân thị, nên Tào Tương chẳng bao giờ tới đây.
Có điều hắn cho rằng vị chưởng quầy hoa lâu này rất thông minh.
Bởi vì ai có đôi mắt thông tuệ đều nhìn ra, người thích đi thanh lâu nhất, trừ loại hoàn khố như Tào Tương ra, chính là loại học tử đa tình.