Trời đã sáng rồi mà những nữ tử ngủ muộn vẫn còn mơ mộng, một số học sinh phải dùng nghị lực lớn nhất bức bách bản thân dậy, báo danh buổi sáng vô cùng quan trọng, chỉ hai lần không báo danh thôi là bị trục xuất khỏi Thái Học.
Bước chân qua cảnh cổng cực lớn coi như bước chân vào Thái Học, bên bên đường là những cây liễu xanh um, cần liên tục gạt cành liễu mà đi, điều này làm tóc tai chưa búi kỹ càng của Tào Tương trở nên bù xù.
Bên tai có người đang lớn tiếng luận (Tân thư), có người bi phẫn đọc ( Thiên vấn), phía trước có một người cầm cuốn sách lững thững độc hành.
Trong không khí học vấn ấy, tâm Tào Tương vẫn phẳng lặng như giếng cổ ngàn năm.
Ao sen ở ngay trước mắt, Tào Tương bỏ lại gia tướng nhảy xuống thuyền nhỏ, thuyền phu đứng ở mũi thuyền chống sào trúc, con thuyết rẽ lá sen lướt đi.
Thuyền thi thoảng đi qua đám vịt béo vỗ cánh loạn xạ, một đội thiên nga đi muộn bay trên bầu trời xanh ngắt, chẳng bao lâu chỉ còn chấm đen ở phương bắc.
“ Quý nhân, đã tới nơi ở của Đổng công rồi.”
Tào Tương ngủ lúc nào mà không hay, vươn vai một cái chắp tay sau lưng nhảy xuống thuyền, đảo mắt một vòng, lững thững đi tới bên một ông già.
“ Ngày xưa Khương thái công câu cá bên Vị thủy vì có chí lớn mà chẳng thể thi triển, nay Đổng công câu cá sáng sớm vì cái gì?”
Đổng Trọng Thư tóc buông xõa như cuồng sĩ cười nói:” Không gì khác, no bụng mà thôi.”
Tào Tương lại hỏi:” Đổng công biết hôm nay ta trải qua điều gì không?”
“ Ngày mới, ngày mới, ngày ngày mới, người sống mỗi ngày đều có tâm đắc, nếu không chẳng phải lãng phí tháng năm?”
Tào Tương gập ngón tay nói:” Mỗ đêm qua nghỉ chân Vạn Hoa các, vui vầy cùng bách hoa, sáng sớm chắp tay về phía mặt trời, đi qua nửa Phú Quý thành, ăn hồn đồn, quẩy, đậu hoa. Nhìn thấy phụ nhân đổ bô, trẻ nhỏ gọi nhau tới học đường, tiền trang mở cửa, học sinh lén lút rời thanh lâu. Lại thấy cá bơi, hoa sen, vịt trời, thiên nga. Trải qua trùng trùng kiếp nạn mới tới được chỗ Đổng công, Đông công có gì chỉ giáo không?”
Đổng Trọng Thư vẫn mắt nhìn cần câu:” Quân hầu phú quý đã tới cực điểm, công huân đã có, danh truyền thiên hạ, ngay như tiên nhân du lịch nhân gian, gặp lão phu mà lòng phẳng lặng, quân hầu đã trải qua hết cả rồi, muốn tiến thêm một bước phải làm lại từ đầu.”
Tào Tương trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:” Khó khăn lắm mới tới ngày hôm nay, cho dù chẳng khoái hoạt cho cam, cũng quyết không có chuyện quay đầu.”
“ Nếu đã không muốn quay đầu chỉ còn cách giúp bệ hạ tiến thêm một bước, quân hầu mới có đường để đi. Muốn bệ hạ tiến thêm, vậy phải phong thiện Thái Sơn, dâng biểu tế thiên, chiêu cáo thiên hạ, ngô hoàng cơ nghiệp đã hơn xa tam hoàng ngũ đế. Có như thế đám người khổ sở khom lưng đi ở nhân gian như chúng ta mới có thể ưỡn thẳng lưng lên, quân hầu thấy phải chăng?”
Tào Tương gật gù liên hồi:” Chính nên như thế, hai lần trước có Đổng công đi đầu dâng tấu không thành, khuyên gián bệ hạ, lần thứ ba này để ta làm cho, thế nào?”
Đổng Trọng Thư cười lớn, ông ta khổ công bao năm sao để Tào Tương chiếm hết thành tựu:” Ba lần, bệ hạ nếu vẫn không đồng ý thì làm phiền đại giá quân hầu.”
Nói xong kéo cần câu, lôi lên con cá chép đỏ dài một xích, ông ta không tháo con cá khỏi móc câu cứ để nó giãy dụa tới khi không còn sắc nữa, dùng mấy cọng cỏ xuyên xua mang cá, xách cá đi về nhà tranh.
“ Vậy thì nhanh lên, mãi không thấy ông nói gì, ta tưởng ông quên rồi nên mới định xung phong. Ba ngày, ba ngày sau ta dâng tấu xin bệ hạ phong thiện Thái Sơn.” Tào Tương nói sau lưng:
“ Tào thị tuy công huân cái thế, nhưng đức hạnh còn chưa đủ, muốn tấu thỉnh bệ hạ phong thiện, có lẽ trăm năm nữa mới đủ tư cách.” Đổng Trọng Thư cười nhạt:
Tào Tương vẫn bình thản búi lại tóc, lấy cái trâm thanh ngọc cố định, nhặt cần câu bỏ lại, tiếp tục câu cá, tựa hồ chẳng hề có ý rời khỏi hòn đảo này.
Hắn trấn định được, Đổng Trọng Thư càng vững như núi, hai người cách nhau cánh cửa sổ, người câu cá, người đọc sách, đương nhiên còn có đồng tử mổ cá, đốt bếp.
Vì cái ao thức ăn phong phú, cá sống thành đàn, lại ít người đánh bắt, nên rất dễ câu được cá, chẳng mấy chốc Tào Tương câu được bảy tám con, quay sang hỏi:” Có phải là mỗi khi có khách tới là ông lại câu đúng một con cá không?”
Đổng Trọng Thư hừ một tiếng.
“ Đổng công hẹp hoi quá rồi! Công Dương, Cốc Lương đều là nho học, sao phải nổi da nấu thịt?”
Đổng Trọng Thư không bị kích động:” Đang năm tháng tươi đẹp, nếu không thành nghiệp thiên thu, uổng phí tháng năm.”
“ Nói đúng lắm.” Tào Tương vỗ đùi:” Bệ hạ dùng toàn lực thiên hạ diệt Hung Nô, bách tính dâng lên tiền lương, lại có tướng sĩ quyên hiến xương máu, cho nên mới có được thái bình thịnh thế như ngày nay. Đổng công chẳng những ngồi hưởng lợi, lợi còn muốn hưởng trái quả ngọt nhất, thử hỏi thiên hạ ai phục chứ?”
Đổng Trọng Thư rốt cuộc bị chọc giận, vươn nửa người khỏi cửa sổ:” Các ngươi làm việc giúp thiên hạ có được gia viên bình an, còn lão phu làm việc giúp Đại Hán kéo dài vạn năm, bên nặng bên nhẹ, Bình Dương hầu chẳng lẽ không biết? Nếu ngài muốn chuyện này kết thúc nhanh chóng bảo Vân Lang từ bỏ ủng hộ Hạ Hầu Tĩnh, lão phu bọn lão phu sẽ dâng thư bệ hạ.”
“ Không thể, Lương Châu cần nhanh chóng quy hóa, không có đám Hạ Hầu Tĩnh, chẳng biết chuyện này tới khi nào. Đổng Công, một mạch Công Dương đại thế đã thành, đừng so đo chuyện vụn vặt nữa. Nếu Đổng công không muốn dâng tấu, vậy Tào thị làm trung gian phát động Bách gia chư tử dâng tấu xin bệ hạ phong thiện.” Tào Tương ném giỏ cá đầy ắp cho thư đồng:” Cho Đổng công làm món ăn.”
Đợi khi Tào Tương nhảy xuống thuyền, Đổng Trọng Thư ở phía sau lớn giọng nói:” Các ngươi sốt ruột lắm rồi chứ gì? Đợi bệ hạ đi phong thiện, thái tử sẽ giám quốc phải không? Lúc đó sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Tào Tương nói lớn:” Ông nghĩ xấu về người khác rồi đấy.”
Đồng tử lúc này đã nấu xong canh cá, nhưng Đổng Trọng Thư ăn mà vô vị.
Ngày xưa có cái họa Hung Nô, ai nấy đồng thanh diệt trừ Hung Nô, giờ đây Hung Nô chạy rồi. Người Hán chẳng thấy cuộc sống tốt hơn, giống như nhìn thấy dê nhà mình chạy tới chân trời không về nữa, trong lòng chỉ có mất mác.
Đôi khi Đổng Trọng Thư tự hỏi, tương lai Đại Hán sẽ ra sao?
Xuân Thu Chiến Quốc huyết chiến mấy trăm năm kết thúc, Đại Tần cũng đã diệt vong, mức độ chiến tranh cứ giảm dần, giờ kẻ địch cuối cùng cũng chạy mất.
Trước kia tất cả đều hướng về một mục tiêu, làm gì cũng có mục đích rõ ràng, giờ không còn nữa rồi, thiên hạ thái bình rồi, nhưng người Hán không biết hưởng thụ cuộc sống không có kẻ địch như thế nào.
Tất cả đều hoang mang dò dẫm đi về phía trước.