Tư Mã Tương Như mặt đẹp như ngọc nay trông giống lão nông, quay trở về Trường An phồn hoa, cảm giác như cách cả một đời người.
Trước khi vào Vị Ương cung, hắn cứ dùng tay ôm ngực, sợ văn tự sẽ không cánh mà bay.
“ Trẫm nghe nói Lương Châu hiện giờ đã hàng hóa phong phú dân cư sung túc rồi?” Lưu Triệt chẳng hề bận tâm tới Tư Mã Tương Như quỳ dưới chân khóc thút thít:
Tư Mã Tương Như lau nước mắt như chùi đít:” Người Hán thì đúng là như thế ạ.”
“ Ngươi Khương không yên ổn sao?”
“ Cũng đã an định, khi thần rời khỏi quận Võ Uy, đại quân phái ra ngoài đã quay về thành Cô Tang, chỉ là ...”
“ Muốn nói gì thì nói đi.” Lưu Triệt xua tay có chút bực bội:
“ Độc Thạch thành, bệ hạ, đó là một tòa thành hoàn toàn dùng đá đắp thành, nếu nói là thiên hạ đệ nhất kiên thành cũng không hề quá ...”
Lưu Triệt chưa nghe nói đến đã cắt ngang:” Được rồi, khanh lui đi.”
Tư Mã Tương Như mặc dù không cam lòng, vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại thi lễ rời đại điện, trong lòng vẫn chứa thi phủ viết gần đây, nhưng bệ hạ không hề nhắc tới, làm hắn thất vọng.
Lưu Triệt tiếp tục phê duyệt tấu chương, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, đột ngột hỏi:” Điền Thiên Thu, Độc Thạch Thành là tòa thành như thế nào?”
Sau rèm ở thiên điện có một trung niên đen đúa đi ra, quỳ bẩm:” Đó là một tòa kiên thành thực sự, nếu do mãnh tướng thống ngự, không gì phá nổi.”
Lưu Triệt khẽ thở dài:” Trên đời này kiên thành nhiều lắm, Hàm Cốc Quan, Đại Lương thành, hoặc là Nhạn Môn Quan do đám Vệ Thanh xây dựng, chẳng qua là một tòa thành quan thôi. Điền Thiên Thu, một quân vương phải làm thế nào thì người dưới mới phụng sự quân vương không chút lòng riêng?”
Điền Thiên Thu kinh hoàng dập đầu liên hồi, rối rít nói không dám.
“ Tư Mã Tương Như có thù đoạt thê với Vân Lang, ngươi có thù đoạt tộc, trong mắt các ngươi, Vân Lang tà ác, cho nên mới có loại chuyện này. Nhưng trong mắt trẫm, Vân Lang chỉ là một thần tử thôi, y xây Độc Thạch Thành giá ngự cường địch hoang nguyên là có công!”
Điền Thiên Thu cắn răng:” Thần nghe nói Vĩnh An hầu qua lại thân mật với Điền thị, lại còn trọng dụng nâng đỡ đám đại nho Hạ Hầu Tĩnh, nhiều dấu hiệu cho thấy, y mưu đồ lớn!”
Lưu Triệt đứng dậy, cúi đầu nhìn Điền Thiên Thu:” Nếu ngươi bất mãn với Vân Lang như thế, vậy phòng bị y, giám thị y, đừng để y làm gì vượt ngoài khuôn khổ. Tương đồng, Vân Lang cũng không thể thiện chí với ngươi, địa vị của ngươi trong tộc nguy ngập, ngươi phải tự đi củng cố, đừng mong trẫm ra tay cho các ngươi. Trẫm là trọng tài, không phải là vũ khí để các ngươi lấy ra đả kích đối thủ, nhớ lấy, lần sau không đơn giản như vậy đâu.”
Khi Điền Thiên Thu rời khỏi Vị Ương Cung thì thở phào một hơi, mỗi lần tới đây, không khác nào vào miệng hổ, có thể tan xương nát thịt bất kỳ lúc nào.
Khẽ thở dài, vô số nỗi sầu dâng lên trong lòng.
Sơn Đông Điền thị chuẩn bị di cư tới Lương Châu rất nhiều, mặc dù đều là con cháu thứ xuất không quan trọng, nhưng cũng là nguồn lực lượng của Điền thị.
Khi xưa ở Sơn Đông, Điền Thiên Thu đã nhận ra một Điền thị to lớn không phù hợp với mong muốn của quan phủ, mà Điền thị đã thành thói quen đoàn kết hoành hành thôn quê.
Bảo họ không được làm càn, không được ức hiếp các họ nhỏ, bọn họ căn bản không làm được, thực lực Điền thị càng lớn, càng chiếm đoạt nhiều lợi ích bách tính bản địa.
Cuối cùng sẽ va chạm với quyền uy của quan phủ, vì chính lệch quan phủ đưa ra bản thân là để gây bất lợi cho bách tính.
Họ nhỏ không thể phản kháng quan phủ, chỉ cắn răng nhẫn nhục, Điền thị thì không.
Khi hoàng đế ra ý chỉ chia tách Điền thị, Điền Thiên Thu quyết đoán tiếp nhận trọng trách này, vì hắn cho rằng, so với để người khác chia cắt Điền thị, không bằng hắn tự làm.
Hắn cho rằng chỉ cần tách tộc nhân không quan trọng của Điền thị ra, số còn lại sẽ an tâm mà sống thì Đệ Nhất Danh Chiêm, là Điền Chiêm trở về.
Cứ nghĩ Điền Chiêm về để cầu viện, ai cũng quyết tâm từ chối, Điền Chiêm lại thể hiện ra sự hài phóng mà họ chưa từng thấy, ba nghìn tấm da dê, một nghìn tấm da trâu, một trăm hai mươi món đồ ngọc tế tổ, thêm vào tuấn mã hắn cưỡi chứng tỏ, hắn ở Lương Châu còn sống tốt hơn ở Sơn Đông.
Lúc đầu cho rằng chẳng qua là lớp ngụy trang để lôi kéo tộc nhân, nhưng thông qua nhiều con đường khác nhau hiểu được tình hình thực tế ở Lương Châu liền không còn gì để nói.
Những kẻ bị tách bỏ khuất nhục rời quê, giờ đã áo gấm về quê rồi.
Nếu vẻn vẹn chỉ là cuộc sống an nhà, Điền Thiên Thú không quá để ý, Lương Châu đất rộng người thưa, tất nhiên được chia nhiều ruộng đất hơn Sơn Đông, song phải đối diện với man tộc, tính mạng nguy ngập.
Ở lại Sơn Đông vẫn tốt hơn.
Trong lòng người Sơn Đông cho rằng Lương Châu không chỉ hoang vu, dân trí chẳng khai hóa, tới đó e trăm năm không ngóc đầu lên được. Yhế nhưng bậc đại nho vang danh thiên hạ như Hạ Hầu Tĩnh, lại có người không phân cao cấp với Đổng Trọng Thư như Hà Khâu Giang Công, lại còn mở quán thu đồ đệ ở nơi tụ cư của Điền thị.
Đại quân Vân Lang đã càn quét Lương Châu một lượt, trừ hết nhân tố bất ổn, nay khuyến khích Điền Chiêm về cổ vũ tộc nhân đi Lương Châu sáng lập cơ nghiệp mới. Có văn thư đóng dấu của quan phủ, hứa hẹn vô số ưu đãi làm không ít người động lòng, nếu con cái tới đó thành môn hạ hai vị đại nho, ngày sau chẳng phải có cơ hội xuất sĩ đường đường làm quan sao?
Ai mà không muốn!
Người Điền thị tới Lương Châu, tất nhiên tộc trưởng là Điền Chiêm chứ không phải Điền Thiên Thu nữa.
Quan chức tới tầm cao như Vân Lang, chẳng phải một hai lời sàm ngôn có thể dao động.
Điền thị rất lớn, nhưng muốn đối đầu với Vân Lang còn chưa đủ, hắn không muốn chọc giận người như thế.
Ở Trường An, Vân thị, Tào thị, Hoắc thị, Lý thị đều là cấp ác bá.
Bốn nhà này thân mật như một đã đành, sau lưng Vân thị còn có Trường Môn cung. Nhi tử của Lý phu nhân thì chẳng có tư cách tranh đoạt với thái tử Lưu Cư, nhưng khi thành nhi tử A Kiều thì mọi chuyện đầu có khả năng.
Nếu thực sự có chuyện đó, Vân thị sẽ còn cường thịnh tới mức nào.
Điền Thiên Thu lau mồ hôi, quan hệ lợi hại trong chuyện này cần phải nghĩ lại cho kỹ, hôm nay hắn thực sự quá lỗ mãng rồi.