#vipTruyenGG.com
Kim Nhật Đê khoan khoái đi qua Xuân Phong lộ, nhưng lần này hắn lờ đi những mỹ nhân nháy mắt vẫy tay với mình.
Từ nhà đi ra, lấy chân thay xe, chẳng bao lâu tới Trường Môn cung.
Đó là nơi hắn làm việc, chủ tử của hắn là đứa bé ba tuổi còn đang chảy nước dãi
Áo bắn cung ống tay bó, giày đế mỏng, mái tóc vàng buộc đơn giản bằng lụa, cho dù khóe miệng nhếch lên đầy vẻ khinh bỉ, vẫn khiến đám phụ nhân nấp trong xe chao đảo.
Nữ tử triều Hán to gan, nam tử có thể trêu ghẹo nữ tử giữa phố, để lại câu chuyện Tần La Phu, vậy vì sao nữ tử không thể? Một số nữ tử quen thuộc với Kim Nhật Đê thâm chí còn đưa tay ra vuốt mái tóc vàng của hắn.
Kim Nhật Đê vô cùng phẫn nộ.
Nhìn quanh không thấy tên khốn kiếp Trương An Thế đâu, giai nhân trong xe lại trắng như bông, mắt long lanh, thú tính bộc phát, cả nha hoàn đánh xe cũng không bỏ qua, lôi tọt vào trong.
Khi xe ngựa đỗ lại ở Trường Môn cung, Kim Nhật Đê nhảy xuống lau đi vết son môi, kiểm tra không thấy có vấn đề gì mới đi vào.
“ Không được đưa đệ đệ con tới ao.” Vừa mới bơi xong, A Kiều lười nhác nằm trên giường gấm cảnh cáo Lam Điền đang lén la lén lút, sai nhũ nương đưa Lưu Bác đi xem khổng tước:
Lam Điền cực kỳ buồn bực, lần trước nó và Vân Triết làm hỏng bảo vật của phụ hoàng, Vân Triết bị giam trong tiêu lâu, trong vòng năm ngày không được ra ngoài một bước.
Không có Vân Triết, Lam Điền phát hiện ra mình chẳng có lấy một người bạn để chơi.
A Kiều từng đưa Lam Điền tới hoàng cung, mong nó có thể gần gũi với đám huynh đệ tỷ muội, thế nhưng Lam Điền đi về kể tội từng đứa, tội chung là --- Ngốc!
Trường Môn cung đã bồi thường cho hoàng đế vô số bảo vật, hoàng đế không hài lòng, A Kiều và Tống Kiều hiểu ra, hoàng đế muốn Vân thị bồi thường.
Lam Điền mặc áo bơi nhảy ùm xuống ao, như con ếch bơi qua bơi lại trong nước liền bảy tám vòng như trút giận, sau đó ôm khúc gỗ bên ao thở.
Cung nữ thiếp thân nói mấy câu, Lam Điền nhớ ra, hôm nay theo Kim Nhật Đê học bắn cung.
Kim Nhật Đê bắn cung trông rất đẹp, còn chuẩn xác.
“ Ngươi Hung Nô các ngươi thích bắn cung lắm phải không?”
Kim Nhật Đê kiêu ngạo đáp:” Trong đại tỷ có lục nghệ là lễ, nhạc, xạ, thư, ngự, số thì thần đứng đầu xạ và ngự.”
Lam Điền cởi áo choàng, lộ một thân tiễn phục gọn gàng, chỉ tay:” Bắn cho ta xem.”
Kim Nhật Đê nhấc cung, lùi lại thêm ba bước, chẳng cần nhìn bai, thuận tay giương cung, "viu" một phát mũi tên thứ nhất bay đi, hắn không dừng, tay liên tục rút tên bắn liền mười tám phát dính chi chít vào bia.
Trong lúc Kim Nhật Đê kiêu ngạo thu cung tên lại chuẩn bị giảng giải cho Lam Điên biết đạo bắn cung là thế nào thì chẳng thấy nó đâu nữa, xoay người nhìn nhìn về phía Vân thị, y như rằng thấy một bóng áo đỏ vừa lẩn vào ruộng đay.
Chỉ biết buông một tiếng thở dài đi tới nhổ cung tên ra, lầm bẩm:” Đúng là minh châu ném xó bếp.”
Lam Điền là đứa bé sinh ra trong đống mimh châu, đối với bậc danh sư người khác cầu chẳng được, nó coi như rác. Nếu như nó muốn tập tiễn thuật, cha mẹ khủng bố của nó sẽ mời được sư phụ lợi hại nhất thiên hạ về, Kim Nhật Đê đã là cái gì?
Cửa gỗ giữa Vân thị và Trường Môn cung bình thường bị khóa, hơn nữa còn có bốn cung vệ trông coi, đây là công việc nhàn nhã nhất.
Cũng đáng sợ nhất.
Bởi vì Lam Điền sẽ chui qua cái lỗ bên cửa sang Vân thị, mẹ nó không cho nó bước chân ra khỏi cửa, vậy thì nó chui góc tường. Nhìn công chúa chui vào lỗ rồi, bốn tên cung vệ mặt đau khổ như chết cha chết mẹ, trừng phạt không thể tránh được rồi.
Ruộng gai Vân thị còn chưa mọc cao, cho nên Lam Điền đứng thẳng trong ruộng mới cao tới hông, đường hoàng quát phó dịch Vân thị đang bận rộn:” Bế ta ra.”
Một phó phụ có tuổi vội vàng chạy tới nơm nớp lo sợ bế Lam Điền ra ngoài, thiếp thân cung nữ mặt vàng như nghệ chạy theo sau, A Kiều quý nhân không phải người nói lý.
Lam Điền phạm lỗi, bọn họ chịu đòn là chuyện như cơm bữa.
Bên đường có một cái gùi lớn, Lam Điền nhìn thấy tức thì hoan hỉ nhảy vào gúi, la lớn:” Hà công công, Hà công công.”
Hà Sầu Hữu đầu không có lấy một sợi lông tóc mặt âm trầm từ trong rừng thông đi ra, trong lòng ôm một đống quả thông khô, thấy Lam Điền đã chiếm cái gùi của mình, bất lực nói:” A Kiều quý nhân không cho công chúa tới Vân thị.”
“ Mẫu thân không cho ta bước ra ngoài cửa nửa bước, ta không đi bằng cửa, ta chui lỗ.”
Hà Sầu Hữu thích mấy đứa bé lanh lợi nghịch ngợm, đeo gùi lên lưng, thở dài:” Đứa nào đứa nấy sống thành yêu tinh rồi, trở về định nói thế nào? Có phải là nói ta dùng gùi cõng công chúa tới Vân thị không?”
Lam Điền lắc đầu:” Ta nói không đi được nữa, nhờ Hà công công cõng một đoạn.”
“ Có gì khác nhau?”
“ Có Hà công công, mẫu thân sẽ không xử phạt ta.”
Thiếp thân cung nữ của Lam Điền rất sợ Hà Sầu Hữu, nhưng công chúa ở trong gùi, không dám rời đi.
Hà Sầu Hữu cười hả hả lại còn chút đắc ý, ở Vân thị, ông ta là cái nồi đen siêu cấp, chuyên để bọn nhóc con đổ tội, mỗi khi đứa nào phạm lỗi sắp bị Tống Kiều trừng phạt, chỉ cần nói Hà công công bảo làm thì khả năng thoát tội rất cao.
Lam Điền xem như lớn lên trong sân Vân thị, thói hư tật xấu gì đều học hết rồi.
Hà Sầu Hữu gầy gò đeo cái gùi lớn có tác dụng dọn đường hiệu quả, dù ông ta sống ở Vân thị rất lâu rồi, phó dịch vẫn sợ hãi.
Lương Ông là ngoại lệ, có lẽ vì Hà Sầu Hữu thấy tóc ông ta đã bạc trắng.
Vừa đi qua nhị môn thì Lương Ông chạy tới, trước tiên thi lễ với Hà Sầu Hữu, rồi cười híp mắt với Lam Điền:” Đại công tử tới giờ vẫn chưa được phu nhân thả ra.”
Lam Điền rộng lượng nói:” Ta tới tìm Hoắc Tam.”
“ Hoắc Tam công tử cũng bị phạt rồi.”
“ Nó làm cái gì?”
“ Dùng đạn cung bắn cá chép trong ao.”
“ Vậy ta tìm Tào Tín.”
“ Tào công tử vào núi, không biết làm gì.”
Hà Sầu Hữu thấy Lam Điền có vẻ không chịu bỏ đi, bỏ gúi xuống, bế Lam Điền ra, sau đó đeo gùi men theo đường nỏ tới sơn cư.
“ Ta tới chỗ trù nương.”
Lam Điền không biết nghĩ ra cái cớ gì mới rồi, nhún nhảy chạy vào bếp, Lương Ông vội vàng chạy theo, bà cô tổ này không trông chừng, chẳng biết gây ra họa gì.
……… ………..