Phòng Trương An Thế gió mát lồng lồng, rất thích hợp để ngủ, nhưng lúc này hắn không thể ngủ, vốn là cuộc nói chuyện nhẹ nhõm, bị Tang Hoằng Dương làm thành phức tạp như thế.
Chỉ một năm thôi, Tang Hoằng Dương đi sáu nghìn dặm đường, bước chân trải khắp Hà Gian, Lạc Dương, Sơn Đông, Hà Bắc, Hoài Nam.
“ Quan địa phương không đem thuế gửi cho ngân hàng, bọn họ có suy nghĩ riêng, thái độ cứng rắn, cho rằng một khi đem thuế nộp vào ngân hàng sẽ tổn thất lớn. Tuy lời này nói công khai ra thì không ổn, nhưng đó là hiện thực, địa phương nghèo khó, Trường An giàu có, dưới tình huống đó mà Trường An còn muốn hút máu địa phương béo lên, bọn họ cho rằng vô cùng bất công.”
Tang Hoằng Dương cầm cốc nước quả, thi thoảng uống một ngụm nhỏ, hưởng thụ gió mát, mặc kệ vẻ mặt mất kiên nhẫn của Trương An Thế.
“ Tang công, ngân hàng thu phú thuế của địa phương không phải do chúng ta yêu cầu, mà là bệ hạ an bài. Thuế địa phương thu được tiền ít, đa phần là đủ loại lương thực hàng hóa, chúng ta lấy thứ hàng hóa đó làm gì, chẳng lẽ phải đi bán hàng đổi tiền?”
“ Chúng ta là ngân hàng thì phải làm chuyện ngân hàng, đừng tưởng ta không biết đám quan viên địa phương nghĩ cái gì, lấy hàng thay thuế, bọn chúng mới có chỗ để chiếm đoạt lợi ích lâu dài, thuế mười lấy một qua tay bọn chúng không biết là gấp đôi, gấp ba lần.”
“ Đừng để lại ấn tượng ngân hàng chúng ta là nha môn tranh đoạt lợi ích, sự phát triển của ngân hàng không thể thiếu ủng hộ của quan viên địa phương, nói cách khác, chúng ta là một bọn, không phải kiềm chế nhau.”
Tang Hoằng Dương uống hết nước quả, dập lửa giận trong lòng:” Ngươi không thấy phú thuế qua ngân hàng sẽ giảm được chuyện tham ô à?”
Trương An Thế chế nhạo:” Một khi ngân hàng tham ô, chút tiền địa phương tham ô là cái gì. Tang công mà có ý trị tham ô thì nên bắt đầu ở ngân hàng ấy.”
“ Ngỡ rằng Trương An Thế ngơi cũng lòng mang thiên hạ như phụ thân ngươi, không ngờ là kẻ hèn nhát” Tang Hoằng Dương khích tướng:
“ Trên đời này chỉ có một người lòng chứa cả thiên hạ đó là bệ hạ mà thôi, gia phụ lòng chỉ nghĩ tới thành bại bệ hạ, còn những kẻ tâm tư khuếch đại tới cả thiên hạ, tự coi là cao thượng thì thối đến chó không thèm ăn.” Trương An Thế ung dung đáp trả:” Không cần lòng mang thiên hạ, mỗi người làm tốt việc của mình đã là cống hiến lớn cho thiên hạ, ngay cả chuyện trong phận sự chưa làm xong mà đã lớn lối, ngu không tưởng được.”
Tang Hoằng Dương cảm thấy toàn thân mất sức lực như nắm đấm nghìn cân lại đánh hụt, cảm giác khó chịu, đứng dậy định đi ra mở cửa sổ cho thoáng.
Mở cửa ra gió càng thêm mạnh, Tang Hoằng Dương phát hiện Lam Điền công chúa bê một cái nồi chui vào tiểu lâu màu lam.
Khi phó dịch Vân thị vô cùng lo lắng cho dạ dày của đại công tử nhà mình thì Vân Triết ăn cực kỳ vui vẻ.
Lam Điền mang tới một nồi thịt gà kho.
Vân Triết thích ăn nhất là cánh gà, mỗi con gà có gia cánh, nên cả nồi này phải tới từ mười mấy con gà. Lại xét tới có con gà chất thịt không ngon, Lam Điền giết ba mươi con gà, lựa chọn cầu kỳ mới làm ra cái nồi này.
Quân tử tránh xa nhà bếp, công chúa tất nhiên cũng vậy, cho nên người làm món cánh gà kho này là trù nương giỏi nhất Vân thị. Lam Điền chỉ đợi khi gà chín vàng nó rắc lên một ít vừng, thế là hiển nhiên thành do nó làm.
“ Hôm nay cánh gà đặc biệt ngon.” Vân Triết nở nụ cười thật tươi:
Lam Điền ăn từng bừng, lau miệng mỡ, hào sảng nới:” Còn chưa ngon lắm, lần sau chúng ta nướng, ngươi thấy khổng tước nhà ta ra sao?”
Vân Triết liếm môi ngẫm nghĩ:” Cha ta nói, luận tới món ăn ngon tất nhiên là thú rừng thiên nhiên, nhưng muốn ăn cho an toàn thì nên ăn thứ mình nuôi, thịt thú rừng chứa đủ các loại vấn đề, không hay nhất đó là bẩn. Giống như Tào bá bá, năm xưa vì ăn quá nhiều gỏi cá, cho nên mới sinh ra cái bụng to, sau này ngươi cũng đừng tham ăn gỏi cá.”
“ Khổng tước nhà ta cũng nuôi mà, không khác gì gà nhà ngươi, lần sau chúng ta nhất định phải thử.” Lam Điền cố chấp nói:
Vân Triết lấy khăn tay ra giúp Lam Điền lau dầu mỡ dính nhoe nhoét trên mặt, nó ăn uống chẳng giống công chúa gì hết:” Ngươi cũng muốn bị cấm túc như ta à?”
“ Không sao, ta hạ độc chết rất nhiều cá gấm, mẫu hậu cũng không mắng ta, phụ hoàng ta nói, chúng ta có quyền lực giá ngự vạn vật.” Món thịt gà hôm nay đặc biệt ngon, hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng bao lâu nồi cánh gà cũng bị diệt gọt, Lam Điền chép miệng:” Ta lén trốn ra đấy, nếu không đi sẽ bị mẫu hậu phát hiện, lần sau tới thăm ngươi sẽ mang cánh khổng tước, nghe nói đờm khổng tước có độc, thế nào cũng phải kiếm người thử. À, nếu phụ hoàng đòi bảo bối của ngươi, thì chấm máu gà chép một bộ ( Hiếu kinh), nói là ta cắt tay lấy máu viết thành, phụ hoàng ta không thừa nhận là bảo bối cũng không được. “
Vân Triết lắc lắc đầu tròn:” Không cần lừa bệ hạ, nhà ta nhiều bảo bối lắm.”
Lam Điền thì thầm:” Bảo bối gì cũng không ăn thua, phụ hoàng ta ép ngươi đấy, muốn khí cầu cơ.”
“ Mẫu thân ta cũng biết, lại sợ đưa khí cầu cho bệ hạ, bệ hạ sẽ ngồi lên bay đi.” Vân Triết lại lắc đầu:
Lam Điền nghe vậy cười khanh khách, chĩa ngón tay trắng như cọng hành xỉa vào trán Vân Triết:” Ngươi ngốc à, ngươi nghĩ phụ hoàng ta sẽ ngồi lên thật sao? Không đâu, người sẽ phải vô số tâm phúc ngồi lên, bản thân không lên. Nếu nhà ngươi chỉ cố kỵ chuyện đó thì đưa khí cầu tới mau đi, tránh phụ hoàng ta ghét.”
Vân Triết gật đầu liên hồi.
Lam Điền thấy giải quyết xong việc lớn, cười hì hì đi mất, về phần xương gà đầy đất thì tất nhiên là nó không chịu dọn.
Tang Hoằng Dương nhìn thấy Lam Điền xách váy chạy từ tiểu lâu xuống, thi thoảng còn dừng lại ở một cái vẫy tay với đứa bé trai đang cười toe toét trông muôn phần lưu luyến. Cảnh tượng đó làm lòng hắn bi thương vô cùng, thế này đấu với Vân thị còn ý nghĩa gì, cho dù có thắng, tương lai e kết quả càng thê thảm hơn thôi.
Hắn chưa bao giờ đánh giá cao Lưu Cư, dù là Lưu Cư có thành thái tử.
Là mạc liêu ngày ngày ở bên hoàng đế, sao hắn không hiểu, hoàng đế sống vì quyền lực, có quyền lực hoàng đế là thần long hô phong hoán vũ, là người trên muôn vạn người.
Trước khi trút hơi thờ cuối cùng, bất kỳ kẻ nào nhòm ngó quyền lực trong tay hoàng đế đều bị diệt trừ khủng bố nhất.
Sự xuất hiện của Lưu Bác ở Trường Môn cung không làm Tang Hoằng Dương có chút ngạc nhiên nào.
Thậm chí hắn cho rằng hoàng đế năm nay ngũ tuần có người kế thừa hai ba tuổi mới là hài lòng nhất, đợi hoàng đế tuổi cao, Lưu Bác vừa mới lớn, không thể thiếu giúp đỡ của hoàng đế.
Đợi khi hoàng đế già tới không thể nắm giữ thiên hạ, vẫn có thể lui ra sau chỉ đạo thái tử chấp chính.
Đến khi hoàng đế ngự long đăng thiên thì Lưu Bác vừa vặn đã trưởng thành, đi không nuối tiếc.
Còn A Kiều nhất định sẽ thành mẫu thân cực tốt, Lam Điền thành hoàng tỷ tốt, điểm này Tang Hoằng Dương dám nói ngay từ bây giờ.
Khắp Vân thị toàn là yêu quái, cùng Lưu Bác trưởng thành, tuy tuổi nhiều hơn Lưu Bác, vừa vặn có thể hỗ trợ Lưu Bác mà không đủ tạo thành chướng ngại cho Lưu Bác.
Tang Hoằng Dương thấy mình đã già, lão thần chính là trở ngại của tân đế.
“ Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi!”
Buông một tiếng thở dài Tang Hoằng Dương nói với Trương An Thế, gây khó dễ vấn đề thu thuế mục đích là khiến đối phương phải nhượng bộ ở chủ đề chính ngày hôm nay thôi, đó là triệt tiêu Vân tiền để quốc gia tự đúc, hắn muốn khống chế ngân hàng chính là vì mục đích sâu xa này! Nhưng giờ còn tranh chấp gì nữa đây.
......
Vân thị cứ mạnh lên từng chút từng chút một.