Khi Đệ Nhất Danh Chiêm - Điền Chiêm trở Lương Châu, lòng vô cùng kích động.
Mặc dù không mang về lượng lớn tộc nhân Điền thị như mong muốn trước đó, nhưng lại có rất nhiều nông phu mất ruộng đất, còn có mấy chục người trong tộc chuyên môn đi theo xem Lương Châu thế nào.
Người Điền thị ở Sơn Đông không đáng một đồng, vừa tới Lương Châu được vinh diệu được cả quân đội hộ tống.
Khi bọn họ thấp thỏm vượt qua Kim Châu hoang vu, qua núi cao tận mây, bước chân lên vùng bình nguyên thì một màu xanh ngút ngàn lọt vào tầm mắt.
Cả đám người nuốt nước bọt nhìn đất đai bao la với ánh mắt tham lam.
“ Mảnh đất này không thuộc về ai hết, vì thế chúng ta mặc sức khai khẩn, Lương Châu mục đã ra lệnh ai khai khẩn được là đất đai của người đó, chỉ cần đi báo quan viên tới đo đạc đăng ký vảo sổ sách, tất nhiên nếu đất khai khẩn ra mà không trống cấy sẽ thu hổi.” Điền Chiêm chỉ bò dê thành đàn lớn:
“ Một dài này chăn tha gia súc, đợi phân chúng làm màu đất, tới lượt chúng ta khai khẩn, đáng tiếc nhân thủ chúng ta chưa đủ, giờ chiếm cứ bên sông, tạm thời không chú ý được bên này.”
Đám tộc nhân Điền thị vẻn vẹn nhìn đất đai bao la không người trồng cấy là kích động muốn ở lại luôn rồi, tiếc ơi là tiếc, nếu quyết định sớm đã không bỏ lỡ một vụ.
“ Đi mau lên, tranh thủ tới thành Cô Tang trước khi trời tối, ta còn nghe nói thành Độc Thạch xây xong rồi, muốn lựa chọn người lương thiện vào ở, mặc dù tốn kém không ít, nhưng tiền tiêu đi sẽ kiếm về thôi.”
“ Thành Độc Thạch, là tòa thành đá đó phải không?!” Rất nhiều người nghe đồn đại:” Thực sự làm bằng đá à?”
“ Đúng thế đó là thành trì làm ra từ tảng đã cực lớn, trừ số ít tường thành, đa phần do đá lớn nguyên khối chất thành, các ngươi sẽ có cơ hội thấy, mỗ tin các ngươi nhìn thấy nơi đó rồi không đi nữa.”
Thành Cô Tang và thành Độc Thạch rất gần, chỉ chừng ba mươi dặm, hai tòa thành một nam một bắc hỗ trợ nhau kiềm chế vùng bình nguyên rộng lớn.
Vân Lang tin, vùng bình nguyên này khiến Lương Châu thành kho lương trứ danh, nếu phát triển tốt, là cơ sở vững trãi để tiến vào Tây Vực.
Hoắc Quang đưa Vân Âm tới Kỳ Liên Sơn xa xôi, Tô Trĩ tới Tửu Tuyền, nàng thấy người nơi đó mạng lớn, cả ôn dịch cũng không sợ, nhất định có bí mật gì đó.
Hồng Tụ ba tháng nữa là sinh con, Tô Trĩ đi rồi lại càng thêm đỏng đảnh, thích gì làm nấy, làm người quận Võ Uy thì thầm với nhau phu nhân mục thủ không vừa.
Tư Mã Thiên tới Trương Dịch thăm hảo hữu Nhâm An, không biết Nhâm An đắc tội với ai mà bị điều từ Hoài Nam tới Trương Dịch làm quận thủ.
Đông Phương Sóc thì du ngọn đất Thục hết sức vui vẻ, trong thư gửi cho Vân Lang viết cả một đống lời phế thải, tóm lại là hắn theo một luyện khí sĩ tên Hoàng Long Tử, chuẩn bị vào Thục Sơn tìm tiên nhân tu đạo.
Tên đó lúc nào cũng mang tâm tái lãng mạn đối diện với thế gian, hắn thích thấy tiên nhân, thích mơ ngao du trên trời. Có thể tưởng tượng với cái tính thích nói lời gây sốc của Đông Phương Sóc, chuyến này từ Thục Sơn về thế nào cũng tuyên bố đã thấy tiên nhân.
Lại chẳng thể bảo là hắn nói dối, cái tên thích nằm mơ này chẳng phân biệt được thật giả.
Vân Lang gặp loại đó rồi, chẳng qua là đám người kia chơi thuốc xong mới có ảo giác, còn Đông Phương Sóc cái đầu bay bổng của hắn là nguồn lớn nhất của câu chuyện kỳ ảo, huống hồ lại còn hay say.
Mong rằng hắn đừng mải chơi mà quên nhiệm vụ ở đất Thục.
Ai ai cũng bận chỉ có Vân Lang là nhàn.
Tắm rửa cho cha con Đại Vương xong, Vân Lang nằm trên ghế nhìn mây trời lững lờ trôi, lâu lắm không hoang phí sinh mệnh như thế, rất tốt.
Hai tay bị hai con hổ cắn chơi, chẳng mấy chốc Vân Lang đá con hổ nhỏ đi, con này chưa biết nặng nhẹ, hai lần dùng răng sắc cắn đau y.
Điền Chiêm tới thì Vân Lang cũng không buồn đứng lên, chẳng cần thiết, vì cái tên đó vừa tới một cái đã quỳ sụp xuống bái lạy liên hồi.
“ Người cần tới đã tới cả chưa?” Vân Lang ngáp một cái:
“ Dạ, đã có sáu thành tới rồi ạ.” Thái độ Điền Chiêm bây giờ cung kính hết mức:
“ Hừ, đã không tin ta thì hạn ngạch vào thành Độc Thạch chỉ có Điền thị ngươi bốn thành, bốn thành chia cho nông phu không ruộng đất từ Sơn Đông.”
Điền Chiêm thất kinh:” Quân hầu khai ân.”
Vân Lang rút tay khỏi miệng Đại Vương, rửa trong chậu nước:” Bản quan đã chí nhân chí nghĩa, cho Điền thị các ngươi cơ hội thứ hai, các ngươi lại do dự nghi kỵ, các ngươi đã không tin thì ta cần làm gì, chẳng thà để cho người Khương ở.”
Điền Chiêm rối rít dập đầu:” Điền thị tuy là đại tộc, nhưng đại bộ phận là bỉ phu nông thôn, xin quân hầu rộng lượng cho thêm chút thời gian, tiểu nhân về Sơn Đông chuyến nữa.”
Vân Lang lạnh nhạt nói:” Không cần về Sơn Đông nữa, ắt có người theo ngươi truyền về, chỉ cần đợi sẽ có thêm càng nhiều người tới đây, nhưng lợi ích ta hứa giảm một nửa. Nếu ta là ngươi lúc này không phải là cầu khẩn, mà là mau chóng về an bài tâm phúc chuẩn bị tiến thành, người tới sau này sẽ ngày càng cường đại hơn, loại thực lực nhỏ bé như ngươi, không chiếm tiên cơ sẽ bị người ta bắt kịp đấy.”
Điền Chiêm vội vàng khấu đầu rời đi, Vân Lang nói không sai, tin tức về Lương Châu sớm muộn cũng truyền đi, lúc đó đám quyền quý Trường An sẽ không ngồi yên, Điền thị không mau chóng bén rễ nơi này sẽ không đấu lại đám hung thú đó.
Thời đại dân trí chưa khai sáng, giao thông cách trở, khả năng truyền tin thấp, vì thế quan phủ thành cơ cấu độc tài.
Toàn bộ chuyện ở Lương Châu đều do một mình mình quyết, cảm giác rất tốt.
Điền Chiêm đi rồi, Hồng Tụ lại tới ngồi vào lòng Vân Lang làm nũng, lúc sau cảm thụ được phản ứng của y cười khúc khích, ôm cổ y nói:” Chàng không nên để Tô Trĩ tỷ tỷ đi Tửu Tuyền.”
Vân Lang cười khổ:” Một đại mỹ nhân như nàng ngồi trong lòng mà ta không có phản ứng gì thì có còn là nam nhân không?”
Hồng Tụ cời búi tóc, thân thể dán sát vào lòng Vân Lang tay luồn vào áo y, thì thầm bên tai:” Thế này có tốt hơn không?”
Vân Lang bế Hồng Tụ lên đặt nàng vào cái ghế bên cạnh:” Nàng đổ dầu vào lửa thì có, ta vừa khó khăn lắm mới chuyển tâm tư sang chính sự, lại bị nàng kéo về rồi.”
Hồng Tụ đắc ý cười lớn, thấy mình có thai, nhan sắc suy giảm mà vẫn có sức hấp dẫn trí mạng với trượng phu, nàng rất tự hào.
Đại Vương bị quấy rầy giấc ngủ, ngẩng đầu gầm gừ với Hồng Tụ, Vân Lang đưa tay đánh nó một cái, vì con này y bị hoàng đế hạ chỉ trách phạt.
Sáu con sư tử cái mà Hung Nô hiến lên hoài thai, sinh ra mười bốn con sư tử nhỏ, mà con nào rõ ràng cũng có quan hệ với Đại Vương.
“ Sư hổ thú khác đều là sư tử đực và hổ cái, mày giỏi rồi, sư tử cái người ta mỗi lần sinh một con, mày làm người ta sinh mười bốn con. Sinh một con thì gọi là điềm lành, sinh ra mười bốn con thì gọi là đại nghịch bất đạo, biết không hả?”
Đại Vương tất nhiên là không hiểu ngôn ngữ phức tạp của Vân Lang, nhưng mà nó ghe ra ý tán thưởng trong lời Vân Lang, thế là dùng cái đầu to cọ vào sườn Vân Lang,
Trời thì nóng, Vân Lang đẩy vội đi.
Hồng Tụ cười khanh khách.
Bà bầu không thích hợp cười lớn, Vân Lang xua tay với nàng dẫn Đại Vương ra ngoài, y đương nhiên là tán thưởng Đại Vương rồi, đồ dâng cho hoàng đế bị Đại Vương xài qua, làm sao mà không hài lòng.
Thậm chí còn ác độc liên tưởng, điều này không khác ám chỉ mỹ nữ tặng cho Lưu Triệt cũng bị y dùng rồi.
May nhờ trong triều không hiếm cao thủ vỗ mông ngựa, tung hô sáu con sư tử cái tới Đại Hán hợp hoan với hổ sinh ra mười bốn sư hổ thủ, chính là biểu hiện của quốc tộ trường thịnh, đại biểu sinh mệnh hoàng đế thịnh vượng.
Thế là Đại Vương còn được thưởng, giờ nó đeo khối kim vài trên cổ rất uy phong, còn chuyện Vân Lang bị hoàng đế trách phạt không đáng kể ... Quen rồi!
.....
Hôm nay dừng ở đây nhé.