Sau khi thu hoạch vụ thu, Vân Lang lại lần nữa phát động bách tính vào thành ở.
Nhìn người có trong danh sách được vào thành hoan hỉ chuẩn bị hành trang, những người ở lại vô cùng thất vọng, tuy cùng tộc người, từ nay cuộc sống của họ sẽ khác nhau một trời một vực.
Không có gì phải nghi ngờ, thành Độc Thạch sẽ là trạm trung chuyển bổ xung vật tư trọng yếu giữa Đại Hán và Tây Vực, cư dân sống trong thành dễ dàng kiếm lợi ích lớn.
Không chỉ như thế, cư dân trong thành còn có điều kiện sinh sống, chữa bệnh, giáo dục tốt hơn.
Thành trì do Vân Lang thiết kế bất kể ở tính tiện lợi, an toàn hay vệ sinh đều ăn đứt Trường An, vẻn vẹn bằng hệ thống cống ngầm nơi này đã khiến người trong thành Trường An xấu hổ.
Mục tiêu của Vân Lang là biến thành Độc Thạch thành viên minh châu rực rỡ trên con đường tơ lụa.
So được với thành Độc Thạch thì chỉ có thành Phú Quý mà thôi, còn về thành Cô Tang thì đa phần là nơi ở cho quan viên và gia quyến.
Nơi này không chỉ là trị sở của Lương Châu, còn là nơi truân binh quan trọng.
Vân Lang có phủ ở thành Độc Thạch, kiến trúc La Mã lai Hy Lạp đó khiến y mất ba đêm ngồi vẽ ra, song vì tỵ hiềm nên không thể thường trú ở đó, an bài cho quân thủ Võ Uy, còn bản thân vẫn ở thành Cô Tang, y cũng thích tòa thành yên tĩnh này hơn, tương lai thành Độc Thạch sẽ vô cùng nhiễu loạn.
Vào thành sống cơ bản là người giàu, còn người nghèo khó không có năng lực sống trong thành, cũng không có năng lực kinh doanh thì chỉ có thể kiếm cái ăn từ đất, vào thành sống chỉ có chết đói.
May là Vân Lang cho phép con cái họ vào học.
Có hai lão tặc già Hạ Hầu Tĩnh và Hà Khâu Giang Công ở Lương Châu, ích lợi lớn nhất là chiêu lãm được lượng lớn học giả trẻ các nơi.
Văn hóa chưa bao giờ là thứ giá rẻ, ngược lại nó là xa xỉ phẩm đắt đỏ, cho dù là không mất tiền học đi nữa thì bút mực không rẻ, sách vở không rẻ và thời gian không hề rẻ.
Với nông gia, mỗi một sức lao động đều quý giá, hơn nữa nếu bỏ lỡ bồi dưỡng làm việc nông ở thời thiếu niên thì không thể trở thành nông phu hợp cách, sau này chỉ có thể dựa vào sách mà sống.
Đây là một loại mạo hiểm, nông phu Đại Hán lại thiếu tinh thần mạo hiểm nhất, bọn họ càng chú trọng sinh ở đâu thì chết ở đó, để con mình thoát ly nông tang thành người đọc sách thì cha mẹ phải có đủ nhãn quang và nghị lực.
So ra thì người Khương lại là tính cách gặp sao yên vậy, bao năm cuộc sống lưu lãng nguy hiểm rình rập sớm tối, với họ mà nói đọc sách là một loại sống, không gian khổ, không nguy hiểm bằng chăn dê.
Khiếm khuyết duy nhất làm người ta đau đầu là người Khương không thích hợp đọc sách.
Vân Lang đã xem Hạ Hầu Tĩnh dạy học rồi, nhiều đứa trẻ người Khương thà chổng mông cho Hạ Hầu Tĩnh đánh roi mây, thà ra sân nhổ cỏ giữa trời nắng hơn là vẽ thứ ký tự khó hiểu lên chậu cát.
Điều này rất có lợi cho Hạ Hầu Tĩnh tu luyện tâm tính.
“ Mấy đứa bé này sau khi biết chữ, quân hầu chiêu lãm chúng vào quân ngũ đi, bọn chúng không hợp đọc sách, nhưng hợp ra trận, nhất là sau khi biết chữ, dễ dàng thăng lên làm quan quân.” Hạ Hầu Tĩnh buồn bực tới tìm Vân Lang tìm lối ra cho đám học sinh khó thành tài của mình, đúng là vị tiên sinh tận tâm:
Vân Lang gật đầu, chuyện này dễ giải quyết, liếc nhìn dáng vẻ hơi bất an của ông ta, chủ động hỏi:” Hôm nay tiên sinh tới tìm ta ắt hẳn có chuyện gấp hơn rồi.”
“ Quân hầu mắt sáng hơn người.” Hạ Hầu Tĩnh thở phào, đang tìm cách mở lời thì Vân Lang nói trước, nhẹ nhõm nói ra:” Đệ tử của lão phu là Lương Tán, nay nhập chức ở Hữu Phù Phong bị người ta chèn ép, sắp tới cảnh nguy ngập rồi, chẳng biết quân hầu có thể vươn tay cứu viện không?”
“ Không thể.” Vân Lang từ chối luôn, lấy ra vài phong thư tín trên bàn:” Toàn thư của Đổng công, lời lẽ mỗi lúc một nghiêm khắc một hung dữ, đã bắt đầu uy hiếp ta rồi. Cảnh cáo ta nếu còn tiếp tục ủng hộ mạch Cốc Lương thì phải chuẩn bị tiếp nhận tổn thất.”
Hạ Hầu Tĩnh âm trầm:” Lão già đó ngang ngược quá rồi, Vân hầu định lui sao?”
“ Con người ta hoặc không làm, đã làm gì thì không hối hận.” Vân Lang mỉm cười trả lời:
Hạ Hầu Tĩnh thầm thở phào:” Đã thế thì sao quân hầu không cứu trợ Lương Tán?”
“ Vì đệ tử của tiên sinh gan lớn quá, dám chửi Đổng Trọng Thư là thứ quốc tặc, câu này ta rất muốn mắng mà không dám. Hiện giờ Đổng Trọng Thư không ra tay mà chỉ có đám đồ tử đồ tôn, nếu ta giúp thì lão già đó cũng không đứng ngoài đâu, chỉ làm tình thế phức tạp hơn.”
Hạ Hầu Tĩnh vuốt râu:” Người trẻ tuổi mà nóng tính một chút có thể thông cảm được, chẳng lẽ chỉ cho môn đồ Đổng Trọng Thư mắng lão phu là thất phu, không cho đệ tử lão phu mắng ông ta là quốc tặc sao? Có điều dù sao là người trẻ tuổi, làm việc có chút thiếu kế hoạch, nếu được quân hầu nâng đỡ một chút càng vẹn toàn. Đứa bé này là người lo hậu sự của lão phu, không thể có chút sơ xuất nào.”
Vân Lang trầm ngâm, chuyện này y thực sự không tiện ra tay, song có người khác thích hợp, hiến kế:” Sao tiên sinh không viết thư cho Tào Tương cầu viện.”
Hạ Hầu Tĩnh sáng mắt không chút chậm trễ, đứng dậy tới bên bàn của Vân Lang, trải giấy mài mực, lát sau bức thư hoa lệ đã viết xong.
Sau đó nhìn Vân Lang chờ đợi.
Vân Lang sảng khoái đóng dấu tư nhân của mình lên Hạ Hầu Tĩnh mới hài lòng cho vào phong bì da dê, cẩn thận đóng si, không chút khách khí gọi gia tướng Vân thị, sai dùng tốc độ nhanh nhất gửi về Trường An.
“ Nhi tử lão phu bị thái tử chặt đầu, thời khắc đó lòng lão phu cũng chết theo, lão phu tưởng rằng đời mình thế là hết rồi. Nhưng thằng bé đó cho lão phu hi vọng, lão phu không muốn rời khỏi nhân gian nữa .. Kỳ ngộ nhân sinh vô thường, nay cái cây già lão phu sinh ra lá mới, có thể sống tạm vài năm rồi.”
“ Tên quốc tặc Đổng Trọng Thư, lão phu không chết, lão ta đừng hòng được toại nguyện.” Hạ Hầu Tĩnh chắp tay với Vân Lang một cái, oang oang chửi mắng Đổng Trọng Thư bước đi như sao băng:
Vân Lang đột nhiên nảy ra ý nghĩa, nếu đám học sinh như thổ phỉ của lão tặc này và va chạm với đám học sinh văn nhã của Đổng Trọng Thư thì hay lắm.
Cùn với sắc va chạm, không rõ kết quả thế nào.
....... .......