“ Hành hình!” Một đội chính râu ria xồm xoàm mặc áo đỏ hung dữ ra lệnh:
Mười mấy quân tốt cầm trường đao hét lớn, đao loang loáng chém mạnh, chỉ nghe thấy tiếng "rắc" gọn gàng, mười mấy cái đầu đồng loạt rụng xuống.
Máu từ cổ phọt ra như suối phun, thi thể bị trói chặt nhũn ra ngã xuống, đầu không còn nữa tứ chi vẫn co giật đó là tiếng gào thét cuối cùng của thần kinh.
Đội chính ngạo nghễ nhìn bốn phương, sau đó bước lên một bước, trải văn thư ra đọc do:” Lương Châu mục có lệnh, kẻ làm đạo tặc, chết!”
Quát xong ánh mắt hung bạo nhìn quét qua bách tính vây quanh, quát lệnh thu đội về thành đất Tửu Tuyền.
Bách tính nơi này sớm quen cảnh chém giết rồi, mười mấy tên cường đạo bị giết chẳng làm ai sợ, càng chẳng khiến ai thương xót hết, lain còn có chút hưng phấn.
Một thiếu niên đá cái đầu lăn tới dưới chân mình, nhổ nước bọt:” Tới Đại Hán ta làm cường đào cướp bóc, đúng là tìm đường chết.”
Câu này tức thì khiến một đại hán bất mãn:” Đại Hán ta? Ngươi quên ngươi là người Khương à?”
Đám thiếu niên còn hung hăng hơn, sấn sổ bước tới:” Người Khương thì sao, ta có hộ tịch Đại Hán, gia gia không phải nô lệ, đương nhiên là người Đại Hán.”
“ Í, chẳng lẽ ngươi cũng là cường đạo?”
“ Các ngươi là ai, muốn gì?” Đại hán thấy một đám thiếu niên bao vây xung quanh với ánh mắt bất thiện thì luống cuống lùi lại:
“ Các gia gia đây là học sinh ở học đường.” Thiếu niên tráng kiện rút trường đao cười gằn:” Tiên sinh nói, kẻ nào không phục vương hóa, giết!”
Đại hán nghe câu này kinh hãi, cuống cuồng bỏ chạy vào hoang nguyên.
Thiếu niên kia không thèm để ý, quay sang đồng bạn:” Chúng ta có thể đi săn rồi, có điều phải mượn nỏ tiễn của quân gia mới được.”
Thiếu niên toàn loại hiếu sự, đồng thanh hò reo, như ong vỡ tổ chạy về quân doanh.
Đồng Bằng vừa chạy vừa nói:” Thuận tiện mượn cả chiến mã đi.”
“ Quân gia liệu có cho mượn không?”
“ Cho, lấy danh nghĩa tiên sinh mượn, nói là đi giết phản nghịch.”
Đám thiếu niên hú hét hưởng ứng kéo nhau đi.
“ Từ khi nào mà trẻ con người Khương lại thành người Đại Hán rồi?” Bên trong quán trà mới mở nắm ở bên đường thị tập tấp nập khách thương qua lại, một văn sĩ hỏi Tư Mã Thiên ngồi đối diện:
Tư Mã Thiên đang vừa quan sát vừa ghi chép ngẩng đầu nhìn hảo hữu Nhâm An hỏi ngược lại:” Người Khương vì sao lại không thể xưng là người Đại Hán? Không phải con dân Đại Hán sao, ngươi ở Trương Dịch làm quan cái kiểu gì thế hả? Chẳng trách mà bị người ta đuổi từ phương nam tới đây, đến tình hình cũng không nắm rõ, đây là thiên hạ đại nhất thống, hiểu không?”
“ Ngươi nghĩ người Khương có thể thuần hóa thành người Hán?”
Tư Mã Thiên bực mình dừng bút:” Người tộc Hiên Viên thị chiếm đất đai ba trăm dặm, tộc nhân chưa tới ba vạn, ngươi nghĩ rằng nếu chỉ dựa vào người trong tộc thì có Hán tộc ngày nay à? Tần hoàng có phân ra người Triệu, Yên, Hàn, Sở, Ngụy, Tề không? Hạng Vũ tàn sát quân Tần, Cao tổ thu nạp họ, nay kết quả thế nào?”
Nhâm An rất cố chấp:” Ngày nay khác xưa rồi.”
“ Thời thế có thể thay đổi nhưng từ cổ chí kim lòng người chưa từng đổi.”
Bằng hữu bao năm, cũng hiểu tên này cực kỳ cố chấp, không muốn vì vấn đề này mà sinh mâu thuẫn, Nhâm An đứng lên:” Đi thôi, hôm nay đi không ít, chắc là tới mức phải khai đao được rồi.”
Tư Mã Thiên thu lại cuốn sổ, đỡ Nhâm An lên:” Trước kia chỉ phụ nhân sắp sinh mới bị Nhị phu nhân bảo đi đường, ngươi rốt cuộc là bị bệnh gì thế, giờ ta chưa biết.”
“ Tô tiên sinh nói một khí quan của ta chạy vào chỗ khác, cần chỉnh lại, nói là cần đi bộ mới khôi phục, nếu đi bộ vẫn không được thì phải rạch thân thể ra.” Nhâm An giải thích vắn tắt, Tô Trĩ nói rất nhiều nhưng hắn không hiểu:
“ Ngươi gọi Nhị phu nhân là tiên sinh à?” Tư Mã Thiên mất một lúc mới đoán ra vị Tô tiên sinh kia là ai:
Nhâm An có chút ngượng ngùng:” Tiên sinh bảo ta gọi thế, nói nàng là nhị phu nhân của Vân thị, vô cớ nhìn thân thể nam nhân không hợp, nên bảo ta gọi là tiên sinh.”
Tư Mã Thiên cười lớn:” Đúng là thế thật.”
Hai người nhìn nhau về quân doanh, Tô Trĩ đang cho hai tay vào cái túi trước bụng, mày nhíu chặt.
Mấy ngày qua đám thiếu niên trong quân mang về cho nàng mấy cỗ thi thể, mổ ra không nhận ra có gì khác biệt hết.
Nàng rất muốn tạo ra mầm ôn dịch, dùng lên người tử tù, sau đó nghiên cứu từ đầu tới cuối, đáng tiếc lần trước nói với Vân Lang liền bị y chửi mắng té tát, nghiêm cấm nàng thực hiện bất kỳ thí nghiệm nào trên người sống, nói đó là tội ác.
Đội chính râu ria đi qua nhìn thấy Tô Trĩ vội tránh xa.
Hắn thấy mình cũng là kẻ tàn nhẫn, nhưng chỉ một lần chứng kiến Tô Trĩ giải phẫu thi thể, nhìn nàng không khác gì nhìn ma quỷ
“ Lại đây.” Tô Trĩ phát hiện ra đội chính quát, đánh binh sĩ này kẻ nào kẻ nầy đều là quân khốn kiếp:
Đội chính tới gần quỳ một gối:” Thượng quan có gì sai bảo?”
“ Lần sau mang thi thể tới phải tươi một chút.” Tô Trĩ ra lệnh:
Đội chính run từ lông chân tới tóc trên đầu:” Thượng quan, đại lao không còn tử tù nữa rồi, chẳng lẽ hạ quan phải đi bắt lương dân vô tội?”
“ Bôn ba ngàn dặm, không ngờ chẳng ích gì.” Tô Trĩ thở dài đuổi tên đội chính vô dụng đi, vẫy tay gọi Nhâm An:” Nhân lúc mặt trời chưa xuống núi, xử lý chuyện của ngươi luôn.”
Vừa rồi Nhâm An nghe hết cuộc nói chuyện của Tô Trĩ và đội chính, nuốt nước bọt:” Tô tiên sinh, chẳng lẽ chỉ còn đường mổ bụng thôi sao?”
Tô Trĩ nhạt giọng nói:” Ngươi đi có thấy đau không?”
Nhâm An thật thà gật đầu:” Đau lắm.”
“ Ta bảo ngươi từ quận Trương Dịch tới quận Tửu Tuyền là cho ngươi cơ hội tự lành vết thương, nhưng tới tận bây giờ thuốc đã dùng, xoa bóp đã làm, không có hiểu quả gì, không muốn ta mổ thì về đi.”
Nhâm An cắn răng chắp tay:” Xin tiên sinh nể tình ta từng làm tây tịch ở Vân thị vài năm mà hạ thủ lưu tình.”
“ Biết rồi.” Tô Trĩ nói xong phẩy tay với đám Khương phụ, tức thì bốn người cao lớn mang cáng tới khiêng Nhâm An đi:
Tư Mã Thiên cung kính thi lễ:” Làm phiền phu nhân.”
Tô Trĩ lườm một cái:” Còn cần ngươi nói chắc.”
Ngoài Dương Quan lại lần nữa tụ tập lượng lớn người Tây Vực, lần này Nhiếp Nhất không ngăn cản bọn họ nhập quan nữa.
Trải qua một năm nghiệm chứng, người Tây Vực rất thành thật.
Cho dù là những võ sĩ hung bạo tới từ nước Đại Tần tới Quan Trung cũng chẳng qua là muốn thử vận may ở đấu trường, nếu may mắn thành công sẽ mang về Đại Tần lượng lớn tơ lụa vàng bạc, hoàn thành mộng tưởng giàu sang, nếu thất bại, chẳng qua chỉ là chết ở đấu trường khác mà thôi.
Dương Quan không phải là nơi thích hợp an gia lập nghiệp, Đôn Hoàng lại là chốn khắc nghiệt, cho nên Nhiếp Nhất bố trí gia quyến ở Tửu Tuyền.
Hoàng đế hình như quên sự tồn tại của Nhiếp Nhất, đôi khi hắn bi ai nghĩ, chắc là mình chết già ở Dương Quan rồi.
Tư Mã Thiên theo Tô Trĩ tới Tửu Tuyền, một mặt là làm bạn với Nhâm An khám bệnh, mặt khác là tới Dương Quan và Đôn Hoàng, thuyết phục Nhiếp Nhất và Mã Lão Lục đưa gia quyến tới thành Độc Thạch.
Nhâm An phẫu thuật thành công, bệnh tình cũng đã ổn định, rốt cuộc cũng có thể mặc quần vào, không cần phơi bày hạ thể của mình cho đám hộ phụ tham quan nữa, Tư Mã Thiên yên tâm rời Tửu Tuyền.