Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1077 - Chương 088: Sóng Gợn Lăn Tăn.

Chương 088: Sóng gợn lăn tăn. Chương 088: Sóng gợn lăn tăn.

Biên quan vô chiến sự nên Đôn Hoàng thành mảnh đất bình an.

Mã Lão Lục mặc dù có thê tử, nhưng tính cách càng thêm kỳ quái.

Hắn thích vẽ tranh, vô cùng si mê, thậm chí hắn còn đục một cái động, sau đó dùng thuốc màu vẽ tranh, si mê tớib ỏ quên công vụ.

Mã Lão Lục kỳ thực không phải họa sư giỏi, trừ vẽ tranh dâm dục ra thì tác phẩm của hắn ở một vùng này chẳng để lại tiếng tăm gì.

Cho nên khi Tư Mã Thiên gặp được Mã Lão Lục thì vị mãnh tướng ngày nào đang chuyên tâm vẽ tranh trong hang đá, tay cầm mấy cái bút, miệng còn ngậm một cái, vô cùng chăm chú.

May là nhân vật dưới ngòi bút của hắn vẫn mặc quần áo, chỉ là những mỹ nữ bay trên không trung ai nấy dập dờn làm người ta sinh tơ tưởng.

“ Cái vị dũng sĩ chổng mông đánh rắm phun ra ba con hỏa long phương hướng khác nhau này là ai?” Tư Mã Thiên thưởng thức tác phẩm của Mã Lão Lục một lúc, sau đó cẩn thận hỏi:

Mã Lão Lục nhả bút trong miệng ra, nhảy từ trên giá xuống, giải thích:” Đây là một thác bát tăng tới từ Hung Nô, vì kiếm lộ phí, trước mặt gia gia không ngờ đốt đít mình, sau đó biểu diễn hai lần, lần bên phải, lần bên trái ... Gia gia sợ phiền nên vẽ vào một tranh. ( Bức tranh này thực sự tồn tại trong bích họa Đôn Hoàng, con mẹ nó còn là văn vật, ngàn vạn lần đừng hoài nghi, mấy ngày qua chuyên môn tới xem).” (*)

Tư Mã Thiên chăm chú nhìn bức tranh:” Thế con hỏa long thứ ba là sao?”

“ Ta thấy chưa đủ uy mãnh nên thêm vào.”

Trong hang rất tối, một ngày tối đa chỉ có thể vẽ tranh hai canh giờ.

Cùng Mã Lão Lục rời hang, Tư Mã Thiên mới nói:” Quân hầu hi vọng tướng quân đưa gia quyến tới thành Độc Thạch.”

“ Mỗ đã hứa với Mạc Yên, tương lai sẽ về Trường An, sống cùng với các huynh đệ rồi.”

Tư Mã Thiên xua tay:” Tướng quân chớ hiểu lầm, quân hầu không hề định lấy người nhà tướng quân làm con tin.”

Mã Lão Lục lắc đầu:” Không hiểu lầm gì cả, quân hầu không phải loại người như thế, chỉ là ta không thể rời được vùng đất gió cát này.”

“ Vì vẽ tranh sao?”

Mã Lão Lục xòe hai bàn tay đầy phẩm màu:” Vẽ không đẹp, mỗ đành vẽ ở nơi không ai biết, để sau này người ta biết, có một đám người từng sống, từng chém giết ở hoang mạc này ...”

Người sống ở sa mạc lâu rồi, quen với cô tịch, không thích tới phố chợ phồn hoa náo nhiệt nữa.

Thời gian đẹp nhất trên sa mạc thường là vào hoàng hôn, Mã Lão Lục giết hai con dê, mang hai vò rượu tới sa mạc, đào một cái hố, chất vài cục đá lên, đốt lửa ở phía dưới.

Đợi đá nung nóng, xiên que qua dê, phết hương liệu xong cắn vào trong đống đá.

“ Tư Mã tiên sinh chịu uống rượu với kẻ thô bỉ này là nể mặt Mã Lão Lục rồi, nào, chúng ta uống một bát.”

Tư Mã Thiên cầm bát gốm đen lên khẽ chạm với Mã Lão Lục, uống một hơi hết sạch:” Đất Tây Vực có ngàn vạn cái không hay nhưng rượu nho thì hơn hẳn của Trường An.”

“ Tiên sinh khi đi mang theo vài xe.”

Tư Mã Thiên không khách khí:” Vậy thì đa tạ.”

“ Hà hà, kỳ thực mỗ không biết uống lại rượu này, vẫn thích rượu mạnh hơn.”

“ Giáo úy ở tây bắc đã lâu chắc không lạ gì Mã Phòng người Khương.” Tư Mã Thiên có chút ngần ngừ:” Nếu làm tộc trưởng Mã Phòng thì giáo úy nghĩ sao?”

Mã Lão Lục đặt vò rượu xuống nói nhỏ:” Ý của quân hầu à?”

“ Đúng thế.”

“ Vậy còn gì để nói, ta tuân lệnh là được, nhưng sao lại là Mã Phòng?”

“ Hai năm qua Mã Phòng nội chiến không ngừng, thương vong rất lớn, bọn họ đang muốn quy thuận một người đáng tin, muốn đi theo quân hầu, chỉ là quân hầu tiếp nhận người Khương sẽ khiến người ta nghi kỵ, tính đi tính lại chỉ có giáo úy là thích hợp.” Tư Mã Thiên khéo léo nói, tuy bây giờ không ai vì chuyện Mã Lão Lục không phải người Hán mà phân biệt đối xử, song phải nói thân phận của hắn ở đây có nhiều cái lợi:

“ Vậy là quân hầu muốn di chuyển Mã Phòng khỏi Võ Uy?”

Tư Mã Thiên nâng bát lên mời, ai cũng nói Mã Lão Lục là kẻ ngốc, từ khi Mạc Yên đi rồi, người ta lại bảo không ai hiểu lời hắn nói ra nữa, nhưng vừa rồi chỉ vài câu đã nắm đúng ý đồ của quân hầu, không tầm thường.

Rất tốt, hiểu là được.

Mã Lão Lục đứng dậy gỡ trong cái bếp lò đơn giản một con dê, thịt vàng cháy hấp dẫn, tay mùa dao như bay, từng miếng thịt thơm ngào ngạt bay xuống khay gỗ, vừa làm vừa nói:” Bảo quân hầu cho ta ít thời gian, để đem toàn bộ điều thấy được nơi này vẽ lên hang động đã.”

Tư Mã Thiên gật đầu đồng cảm:” Giáo úy cũng đang làm việc như ta đó.”

Mã Lão Lục sáng mắt:” Tiên sinh cũng vẽ tranh trong hang à?”

“ Ha ha ha, không phải thế, ta đem những câu chuyện chúng ta biết viết trên giấy, để cho hậu nhân biết chuyện từng trải qua ra sao, đây là việc vô cùng quan trọng.”

Gió trên sa mạc thổi lửa lay động không ngừng, bầu trời lam thẫm đã có vài vì sao nhấp nháy, hai người trên sa mạc, đối diện với đống lửa, nâng chén uống rượu, không ngờ sinh chút cảm giác tri kỷ hận quen biết quá muộn ...

Lý Quảng Lợi biết Nhị phu nhân của Vân thị tới Tửu Tuyền, đi cùng còn có một vị mạc liêu cực kỳ quan trọng là Tư Mã Thiên, cho nên hắn chuyên môn chuẩn bị tửu yến thỉnh soạn ở Nhạn Môn Quan chờ đợi, vậy mà mãi không thấy khách tới.

“ Giáo úy, đóng cửa thôi, họ không tới đâu.” Viên bộ tướng thở dài:

Lý Quảng Lợi đã đứng trên thành lâu đợi suốt một ngày, ngữ khí yếu ớt:” Đợi thêm đi.”

Khi sao đã giăng khắp trời, gió thổi lạnh buốt xương, bộ tướng đi lên khoác cho Lý Quảng Lợi chiếc áo ấm nhắc:” Giáo úy, đóng cửa thôi, nếu không sẽ phạm vào quân pháp.”

Lý Quang Lợi nhìn về phía đông, vẫn chẳng thấy bóng người, phất tay đồng ý với kiến nghị của bộ tướng. Sáu quân tốt dùng sức đẩy cổng thành nặng nề, tiếng động do ma sát như đâm vào tim Lý Quảng Lợi.

Muội tử chết rồi, ngoại sinh làm con người ta, nỗ lực vao năm của huynh đệ bọn họ tưởng chừng trong tích tắc tan thành tro bụi, giờ còn ai coi họ ra gì nữa.

Về tới phủ thành chủ, yến tiệc thịnh soạn đã nguội lạnh, Lý Quảng Lợi cũng chẳng sai người hâm nóng, ngồi xuống chú vị nhấc bầu rượu lên định uống một mình cho tiêu sầu, ai ngờ trống không.

Tức thì cảnh giác đặt tay lên hông, mắt liếc quanh thấy thanh y nam tử cầm chén rượu đứng bên rèm màu xanh, khiến hòa làm một không nhận ra được.

“ Rượu không tệ, thịt dê không tệ, chỉ là thịt lợn kém quá, nên tìm một trù sư khác.” Giọng nói rất xa lạ vang lên, người kia ném yêu bài tới:

Lý Quảng Lợi bắt lấy thì ra là Tú Y sứ giả, liền trả lại, không nói gì, nâng chén mời người đó.

“ Lý phu nhân ban cho tước tiệp dư, bồi táng ở hoàng lăng, trước khi lâm chung gửi gắm Xương Ấp vương cho A Kiều quý nhân, những chuyện này tướng quân hẳn đã biết cả.”

Lý Quảng Lợi gật đầu, thư nhà đã nói vô cùng tỉ mỉ.

“ Vậy tướng quân nên biết đó là lựa chọn của chính Lý phu nhân, không bị ai uy hiếp.”

Lý Quảng Lợi chắp tay:” A Kiều quý nhân lòng dạ nhân từ rộng lượng, mạt tướng ghi nhớ trong lòng, cả đời không quên.”

Thanh y hán tử cười nhẹ, chỉ hướng Trường An:” Có tin đồn Xương Ấp vương sẽ thay thế thái tử, vì thế ai cũng nói thái tử sẽ làm chuyện không hay với Xương Ấp vương, giáo úy thấy sao?”

Lý Quảng Lợi quỳ một gối, nghiến răng nói:” Mạt tướng không biết tương lai đứa bé này thế nào, chỉ mong nó khỏe mạnh trường thọ, đừng đoản mệnh như mẫu thân nó. Dù ai muốn gây bất lợi cho nó, là kẻ thù sinh tử của mỗ, mồ ắt lột da uống máu ăn thịt.”

Thanh y hán tử đứng dậy chuẩn bị đi:” Vậy tướng quân đợi đi, không lâu nữa sẽ phụng chỉ về kinh, làm tẩy mã thị tòng cho Xương Ấp vương, có người cho rằng, chức vị này ắt phải thuộc về tướng quân.”

“ Mỗ không nhường ai hết.” Lý Quảng Lợi chắp tay:” Không dám hỏi tên tuổi tiên sinh, nhưng dù sao tiên sinh vì ngoại sinh của mỗ mà bôn ba, mỗ rất áy náy, chuẩn bị chút thổ sản, xin tiên sinh nhận cho.”

“ Nếu ta dám nhận của tướng quân một xu sẽ không còn mạng nữa, ta nhận sự ủy thác của người ta, tới hỏi tướng quân vài câu, nay đã hỏi xong, tướng quân có thể quên sự tồn tại của ta rồi.” Nói xong người biến mất sau rèm như bóng ma, ngoài chỉ có tiếng gió thổi ù ù.

…… ……

(*) Lời bình luận trong ngoặc là của Lão Kiết, không phải mình nổi hứng bình luận giữa truyện đâu, mình muốn bình loạn gì sẽ luôn là phần cuối chương.

Bình Luận (0)
Comment