Cho dù là ngày hè chói chang, núi cao vẫn phủ một lớp băng dày.
Hoắc Quang bước chân nhẹ nhàng, Vân Âm muốn di chuyển một bước cũng khó, chẳng phải vì nàng không đủ sức, mà vì bị Hoắc Quang dùng áo lông bọc kín như quả bóng tròn.
Mặt trời gay gắt chiếu lên băng trắng, phản xạ lại làm người ta không mở mắt ra được, may mà bọn họ đều đeo kính dùng thủy tinh đen chế thành.
Hoắc Quang tung người nhảy qua thác băng, đưa tay chuẩn bị kéo Vân Âm.
Vân Âm như quả bóng nảy trên sông băng, nhảy mấy bước nàng thở hổn hển ngồi bệt xuống, vươn tay ra mà không tới chỗ Hoắc Quang.
Hoắc Quang từ trên thác trượt xuống, mượn đà lướt tới bên Vân Âm:” Muội không nên đuổi gia tướng đi.”
“ Muội không thích đi tới đâu cũng có một đám nha hoàn bà tử đi theo.”
Hoắc Quang kéo Vân Âm đứng dậy:” Giờ chỉ còn ta để sai bảo thôi.”
Vân Âm dùng hài cắm đinh dẫm lên băng, lè lưỡi nói:” Vừa rồi muội vừa nhìn thấy cái khe băng sâu lắm, bất cẩn một chút là rơi xuống đấy.”
Hoắc Quang lấy một sợi dây thừng ra buộc vào hông Vân Âm, Vân Âm thì lấy từ trong bọc hành lý một cái ván gỗ mài nhắn, sau khi mở ra ngồi lên, chỉ sợi thừng, bảo Hoắc Quang kéo nàng.
Kéo Vân Âm thì không thể nào leo thác nước nữa, Hoắc Quang tiếc nuối nhìn thác băng mỹ lệ, cuối cùng vẫn đeo thừng lên vai, kéo Vân Âm đi trên sông băng.
Một đám mây đen bay qua, nhỏ xuống cơn mưa li ti, nước rơi xuống sông băng chớp mắt biến thành tuyết lất phất.
Vân Âm đưa tay hứng bông tuyết, chợt phát hiện Hoắc Quang đột nhiên tăng tốc chạy như ngựa, rối rít la lên:” Chậm thôi, chậm thôi.”
Hoắc Quang chẳng quay đầu, hét lớn:” Không tìm được chỗ tránh mưa là chúng ta xong đời đấy.”
Không để Vân Âm phải nghi hoặc lâu, chẳng mấy chốc nàng che đầu, tuyết đã biết thành băng vụn, rối rít giục:” Mau lên mau lên!”
Hai người rời khỏi sông băng, chạy lên bãi loạn thạch, hướng lên núi, không thấy một cái cây nào, càng không thấy cái sơn động nào, khó khăn lắm mới thấy không gian nhỏ do hai tảng đá lớn kề nhau tạo thành, vội chui vào đó.
Trong không gian chật hẹp ấy, bỗng dưng xuất hiện một con sói xám, có lẽ cả người và sói đều giật mình, nhất thời không có phản ứng gì.
Lúc này băng vụn đã biến thành mưa đá, từng cục to như mắt rồng không ngừng đổ xuống rào rào, chất đầy khe nhỏ, bãi loạn thạch biến thành mảnh đất trắng xóa.
“ Mày tự đi ra hay là để ta phải ném ra đây.” Hoắc Quang giang tay ra đối diện với con sói cười gằn:
Con sói tất nhiên không chấp nhận kiến nghị đó, há mồm lao tới ngoạm chân Hoắc Quang, Hoắc Quang kinh ngạc, con sói này rất thông minh, nếu hắn tránh, con này sẽ lao vào Vân Âm trông có vẻ chẳng chút sức chiến đấu nào.
Cho nên hắn giơ chân, đưa chuẩn xác tới vừa tầm miệng con sói.
Con sói khép miệng lại, chỉ nghe rắc một tiếng, Hoắc Quang như không có chuyện gì kéo con sói lên tảng đá ngồi xuống, con sói vẫn cắn chặt chân hắn, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Máu tươi từ miệng sói chảy ra thành dòng nhỏ xuống mặt đất, nó muốn mở mồm mà không được, vì chân Hoắc Quang đeo hộ thoái thép, hai cái gai sắt đâm vào hàm con sói đáng thương.
Kỳ thực luận tới đối phó với sói, Vân Âm còn có kinh nghiệm hơn nhiều, từ năm tuổi nàng được Hà Sầu Hữu dùng sói huấn luyện, thế nên nàng không sợ mà còn vuốt ve đầu con sói đáng thương:” Nhỏ hơn mấy con Hà công công bắt năm xưa.”
Hoắc Quang đề nghị:” Hay là mang về chơi nhé?”
Vân Âm lắc đầu:” Đừng, mang về sẽ thành trò chơi cho cha con Đại Vương, sớm muộn bị hành hạ chết, thôi thả nó đi.”
“ May cho mày.” Hoắc Quang cẩn thận gỡ hàm con sói ra, miếng vừa mở, nó không chút do dự quay đầu lao ra ngoài, chạy biến mất dạng.
“ Con sói này ngốc thật, nếu Đại Vương ở đây nó sẽ không chạy ra mưa băng như thế.”
“ Đại Vương lười thì có, được rồi, lấy thảm ra đi, chúng ta nghỉ ở đây một lúc, đợi mây đen bay đi.”
Vân Âm đao cái ba lô lớn có rất nhiều thứ, trong đó còn có cả mai hoa tửu, rất nhiều thịt gà khô, thứ này do Mao Hài làm, gửi thương đội mang tận từ Trường An tới, dù sao Vân thị không thiếu nhất là tiền, sau này chẳng lo thiếu, đại nữ có phung phí chút cũng được.
“ Sao lần này cha lại đuổi chúng ta ra ngoài nhỉ?”
Hoắc Quang mồm nhai thịt gà hàm hồ đáp:” Sứ giả triều đình sắp tới, sư phụ muốn tạo hình tượng cô gia quả nhân.”
“ Ai thế?”
“ Vương Ôn Thư, tới chỉnh đốn quan lại Lương Châu.”
“ Oa oa, té ra muội bị vạ lây à?” Vân Âm cười khanh khách chỉ mặt Hoắc Quang:” Huynh là tên tham quan lớn nhất Lương Châu này!”
“ Ta ...” Hoắc Quang há hốc mồm, định bao biện, nhớ tới sư phụ suốt ngày ở nhà, sinh hoạt đạm bạc, đành tiu ngỉu:
“ Bây giờ ta là loại người thế đấy, chuẩn bị nhiều một chút, sau này muội theo ta không lo chết đói.”
Vân Âm chun mũi:” Huynh nghĩ muội chỉ có thể gả cho huynh chắc?”
“ Làm gì còn ai tốt hơn ta?”
Vân Âm ôm đầu gối, người đung dưa:” Huynh chớ đắc ý, đừng quên muội là đại nữ Vân thị, nếu huynh cho rằng nữ nhi Vân thị phải dựa vào nam nhân mà sống thì nhầm rồi, muội sẽ rời bỏ huynh.”
Hoắc Quang cả kinh lắp ba lắp bắp:” Rời rời ...”
Vân Âm nhéo tai Hoắc Quang:” Đúng thế, nếu còn dám che dấu muội coi muội như phế nhân vô dụng, muội tất nhiên bỏ đi.”
Hoắc Quang đang định nói Vân Âm chỉ nghĩ linh tinh, đang yên lành thì sinh sự, thấy ánh mắt kiên định của nàng, nuốt nước bọt:” Muội muốn biết gì?”
Vân Âm nhìn chằm chằm Hoắc Quang:” Nói, vì sao chúng ta phải rời Võ Uy tới cái chỗ hồng hoang này?”
…… …… ……
Vân Âm, Tô Trĩ đầu không có nhà, Hồng Tụ thì đi ngủ sớm, Vân Lang một mình đứng dưới ánh trăng biến thành ma quỷ, nói chính xác hơn thì đối diện với y là ma quỷ, đối thoại với ma quỷ thì phải biến thành ma quỷ mới được.
“ Ta muốn biết ngươi nói gì với Lý Quảng Lợi?”
“ Không có gì, Lý Quảng Lợi rất muốn rời khỏi Ngọc Môn Quan, bệ hạ cho hắn một cơ hội mà thôi.”
“ Về bên Xương Ấp vương?” Vậy thì Vân Lang không khó đoán ra là chuyện gì:
“ Tất nhiên như thế, quân hầu, Xương Ấp vương là nhi tử bệ hạ, kỳ thực không liên quan tới A Kiều quý nhân, bệ hạ không muốn để A Kiều quý nhân độc chiếm. Nay Xương Ấp vương còn nhỏ, cần giao phụ nhân chăm sóc, nhưng khi Xương Ấp vương lớn lên, bệ hạ sẽ không để A Kiều quý nhân xen vào việc của Xương Ấp vương.”
“ Lời này ngươi có thể trực tiếp nói với A Kiều quý nhân.”
Vương Ôn Thư dưới ánh trăng cười lộ hàm răng trắng:” Lời bệ hạ cũng không muốn nói, quân hầu lại bảo ta đi nói sao?”
- Ha ha ha, chúng ta giống nhau thế, ta cũng không muốn nói, mấy năm qua tính khí A Kiều quý nhân tốt hơn rất nhiều, làm nhiều người quên mất nàng có thể đáng sợ ra sao rồi.
“ Có làm theo ý chỉ của bệ hạ hay không thì những người kẹt ở giữa chúng ta cũng không có ngày tháng yên lành, quân hầu, chúng ta phải nghĩ biện pháp lương toàn, bệ hạ không phải nói lý lẽ được.”
Vân Lang trầm ngâm, nếu Lưu Bác là vương tử bình thường thì dễ rồi, nhưng Lưu Triệt đã bỏ công sức như thế thì mục đích ắt không tầm thường.