Ánh trăng chiếu lên mặt Vân Lang, hàm răng hắn còn trắng hơn Vương Ôn Thư, như đang sáng bóng lên.
Vương Ôn Thư đột nhiên chắp tay một cái lên tiếng:” Mỗ chỉ là ưng khuyển của bệ hạ thôi.”
Vân Lang cau mày:” Ngươi muốn làm gì cũng được, ta không quản, nhưng đừng để liên lụy quá lớn.”
“ Vệ thị không đổ, Lưu Cư cũng không đổ, bọn họ là một thể.” Vương Ôn Thư nói lời này chú ý phản ứng của Vân Lang:
“ Cứ để thời gian dần dần ăn mòn, chúng ta đừng đốt cháy giai đoạn, nếu như Lưu Cư thực sự có thay đổi lớn, không phải là không thể tôn hắn lên làm hoàng đế.”
“ Đương nhiên, tiền đề của những lời này là phải được bệ hạ đồng ý, với tình hình hiện giờ, duy trì uy tín bệ hạ thì thiên hạ mới ổn định, đừng để thiên hạ rối loạn, nếu không chúng ta đổ xương máu đánh đuổi Hung Nô không có giá trị gì. Ý nghĩa tồn tại của vương triều là khôi phục trận tự thiên hạ, bảo vệ trật tự này, bách tính sẽ sống yên bình, từ đó bảo vệ thống trị của vương triều, đây là chuyện tuy hai mà một, tuy một mà hai.”
Trên đời ngoài hoàng đế e chỉ một người dám bình luận thiên hạ như thế, Vương Ôn Thư nhíu mày:” Quân hầu cho rằng những lời này của mình khả thi sao?”
Vân Lang xua tay:” Chẳng lẽ không cho ta nằm mơ?”
Vương Ôn Thư mệt mỏi kiếm cái ghế ngồi xuống, tay day trán:” Ai dám nằm mơ.”
Vân Lang chắp tay sau lưng:” Nếu phía trước là sương mù thì đợi sương mù tan đi thì mới làm việc chứ. Các ngươi luôn quá gấp, chuyện mới có chút dấu hiệu đã muốn khống chế diệt trừ, có khi là đại thụ chọc trời cũng bị trừ mất.”
Vương Ôn Thư trầm ngâm hồi lâu đột nhiên hướng về phía Vân Lagn cung kính chắp tay:” Nếu một ngày mỗ không được chết tử tế, mong quân hầu nể tình, đừng để mỗ bị nhục trong tay ngục lại.
“ Việc gì khổ thế.”
“ Năm xưa Trương công vì gần gũi Vân thị mà cải biến lập trường, khi chó không cắn người sẽ bị nấu thôi ...”
Vương Ôn Thư nói xong câu này đứng dậy, với người như Vân Lang không cần nói quá rõ ràng, chỉ cần xác định thái độ của đối phương là hoàn thành giao dịch.
Ngày hôm sau quan viên Lương Châu bị Vương Ôn Thư chém ba người, cho vào xe tù bốn người, còn gia quyến thì Vân Lang giữ lại, đầy đi Dương Quan.
…………. …………… ………
Tâm tình Vân Âm rất tệ, Hoắc Quang nói rất nhiều chuyện, làm nàng không biết rốt cuộc mình yêu cầu hắn nói ra có phải đúng không? Thậm chí nhiều chuyện nàng nghe không hiểu, vì thế cảm giác càng tệ, hai người men theo sông bằng ra ngoài đều không nói chuyện.
Đi được một dặm Hoắc Quang dừng bước, dưới chân hắn ở bên trong lớp băng có một con sói.
Trận mưa đá hôm qua đã biến thành băng, đầu con sói vẫn lộ ra ngoài, từ vết thương ở miệng thì đó chính là con sói đã tấn công bọn họ.
“ Đó là kết quả từ sự lương thiện của muội.”
Vân Âm lẩm bẩm phản bác:” Cha nói rồi, lương thiện là chuyện của muội, không liên quan tới kết quả, trên đời này chuyện không như ý quá nhiều, chúng ta mang tâm tư làm việc tốt là được rồi.”
Hoắc Quang nhún vai không phản bác.
Rời khỏi sông băng thì đã qua trưa.
Sông băng dưới chân nước tan đang róc rách chảy, một đại hán vạm vỡ nằm trên bãi cỏ mềm ngủ say tít, bên cạnh hắn còn có một thớt chiến mã cực kỳ thần tuấn đang gặm cỏ. Hai người Hoắc Quang, Vân Âm vừa từ chân núi vòng qua, chiến mã ngừng ăn phì mũi.
Hán tử nằm trên bãi có lập tức bật dậy.
Vân Âm vừa nhìn thấy hán tử này hét lớn chạy tới, hán tử vừa hoan hỉ định chào hòi thì trúng ngay một cú đá:” Tiểu Lục Tử, Tiểu Lục Tử chết tiệt, đền Lục Y cho ta.”
Bùi Lục Tử cười ha hả:” Lục Y đã sinh đứa thứ nhất, đang mang thai đứa thứ hai, đền cho đại nữ được không?”
“ Sao nó không mang tới gặp ta?”
“ Hắc hắc, Lục Y chuẩn bị ba năm sinh hai đứa, sao đi được. Đại nữ bao giờ mới sinh?”
Vân Âm đối diện với bạn chơi từ nhỏ cũng chẳng mấy xấu hổ, đá Bùi Lục Tử:” Không cần ngươi quản.”
Hoắc Quang ho khẽ một tiếng cho thấy ở đây còn người sống.
Bùi Lục Tử không cười nữa, chắp tay:” Lương Châu trưởng sử Trần Sảng bị Vương Ôn Thư áp giải về kinh, Tửu Tuyền quân tư mã Tiền Mục, Trương Dịch giáo úy Trương Đường bị chặt đầu tại chỗ, Trương Dịch quận thủ Nhâm An đi Tửu Tuyền chữa bệnh, tuy nhiên không có tội nên chỉ bị trách mắng, lệnh mau chóng trở về. Ta theo sai khiến của đại sư huynh chuẩn bị giết Trần Sảng, tiên sinh ngăn cản.”
Hoắc Quang trầm tư:” Sư phụ nhất định để lại điểm yếu cho bệ hạ nắm lấy, chúng ta làm gì được chứ.”
Trong số những người bị Vương Ôn Thư bắt có Trần Sảng chính là đường đệ của A Kiều.
Vương Ôn Thư tất nhiên không có tư cách tới trước mặt A Kiều nói :" Quý nhân có thể nuôi Xương Ấp vương, nhưng không được quá gần gũi", dám nói ra thì chuồng ngựa của Trường Môn cung sẽ thành phòng ngủ của hắn, hoàng đế tuyệt đối không nói đỡ câu nào.
Nhưng một tên ưng khuyển không thể phân ưu với hoàng đế là phế vật, chết là cái chắc, nên hắn không ngại ngàn dặm xa xôi tới bắt Trần Sảng.
Tội tham ô phạm pháp.
Tội này rất vô lý, là chuyện thường ngày của quan viên, đối diện với chủ sự Trung úy phủ làm người ta sởn gai ốc, Trần Sảng chẳng sợ mấy.
Vương Ôn Thư làm việc rất chắc chắn, sau khi hắn ta mang từ nhà Trần Sảng ra tám xe tài vật, cả Vân Lang cũng thấy Trần Sảng quá đáng lắm rồi. Tên này dám bớt xén tiền cứu trợ người Khương đã đành, trong quá trình cứu tế còn kiếm cớ hoạch sách, cướp của người Khương giàu có một mẻ nữa, lấy tiếng cứu trợ, kỳ thực đút túi là chính.
Vân Lang còn nói được gì, y biết Trần Sảng và Hoắc Quang rất gần gũi, hai người này thế nào cũng có giao dịch bí mật, nên đuổi Hoắc Quang đi.
Mục đích của Vương Ôn Thư căn bản không liên quan tới tham ô, hắn chỉ muốn dùng Trần Sảng để có cơ hội nói chuyện với A Kiều, Vân Lang thấy hắn chẳng hiểu gì A Kiều nên ngăn cản Bùi Lục Tử giết Trần Sảng.
Hoàng đế phái người tới Lương Châu kiếm chuyện, nếu không kiếm ra được thì thành kẻ ngốc à, hoàng đế không thể là kẻ ngốc được.
Hoắc Quang nhanh chóng nắm bắt được ý đồ sư phụ, đã là người hợp tác, không thể tùy tiện vứt bỏ, giết Trần Sảng là cách giải quyết đơn giản nhất.
Vừa nghĩ thông thì thấy Bùi Lục Tư hái rất nhiều hoa bện thành vòng hoa đang đội lên đầu Vân Âm, lòng vốn bình tĩnh tức thì phẫn nộ kiếm cớ gây sự:” Tiểu Lục Tử, mới hơn một năm mà ngươi đã béo như thế, chẳng lẽ chỉ quan tâm sinh con mà quên luyện võ.”
“ Có chuyện gì cần thương lượng.” Bùi Lục Tử liên tục né những cú đá của Hoắc Quang la oai oái:
“ Chuyện gì?” Hoắc Quang trừng mắt uy hiếp, nếu là kế hoãn binh, hắn sẽ không tha:
“ Trại ngựa của chúng ta ở Đại Mã doanh bị Lưu Lăng phát hiện rồi.”
“ Cái gì?” Hoắc Quang giật mình, nữ nhân đó sao như âm hồn bất tán thế:
“ Lưu Lăng sau khi an thân ở nước Thân Độc, tích cực phái người nhập quan, men theo một dải Hà Tây, xây dựng bảo lũy bí mật. Đại Mã doanh là nơi năm xưa Quan Quân hầu đánh bại Hung Nô. Lưu Lăng cho rằng nơi đó bị hoang phế nên phái người tới, tháng tư ta phát hiện giết vài tên, nhưng có kẻ trốn được. Gần đây người Hung Nô lại tới, còn đưa tiên sinh một lá thư.” Bùi Lục Tử nói xong lấy ra một phong thư đưa Hoắc Quang:
Hoắc Quang không thèm xem mà đốt luôn:” Tra ai đưa thư, nhổ cỏ tận gốc.”
“ Lưu Lăng đã biết rồi, giết người đưa thư thì làm gì?” Bùi Lục Tử ngạc nhiên:
“ Chưa tới hai tháng từ Thân Độc tới Đại Mã Doanh, ngươi thấy khả năng đó không? Lưu Lăng không phải là thần, khả năng là gian tế thăm dò ngươi.” Hoắc Quang rút trường kiếm bên hông:” Có gặp gia tướng không?”
“ Có, bọn họ cắm trại cách đây hai dặm, ta không quấy nhiễu họ. Thực tế ta truy sát người Hung Nô tới nơi này đấy.”
“ Triệu tập tất cả mọi người, chúng ta vào sông băng lần nữa.” Hoắc Quang thầm toát mồ hôi vội vàng ra lệnh:
Vân Âm lắng nghe nãy giờ cũng rút kiếm, hưng phấn nói:” Kẻ địch trong sông băng à?”
“ Con sói kia không thể là sói lẻ, cũng không nên chạy xuống núi, trên núi mới là chỗ tị nạn tốt hơn.”