Một tiếng huýt sáo lớn vang vọng sơn cốc, không lâu sau có tiểu đội kỵ binh từ đầu kia sơn cốc chạy tới, đồng thời mấy người ăn mặc kiểu mục nhân từ trong rừng thông đi ra.
Hoắc Quang chỉ phía sau sông băng:” Người trong đó, giết sạch cho ta.”
Trong sơn cốc không phải nơi chiến mã có thể tới, các gia tướng nhanh chóng theo đám mục nhân trào vào sơn cốc.
Bùi Lục Tử nhìn Hoắc Quang:” Đại sư huynh không vào à?”
“ A Âm quan trọng hơn.”
Vân Âm tức giận:” Muội không cần huynh trông coi.”
“ Câm mồm!” Hoắc Quang hiếm một lần nổi giận với Vân Âm.
Vân Âm biết sự thể nghiêm trọng, lập tức im miệng, chỉ là mắt rực lửa nhìn Hoắc Quang.
Bùi Lục Tử lè lưỡi một cái, cười hăng hắc theo mục nhân và gia tướng phía trước vào sông băng.
“ Tác chiến trên sông băng, chúng ta không có ưu thế, nơi đó hoàn cảnh ác liệt, chúng ta không quen, dù mười thành vũ lực chỉ phát huy chưa tới năm thành, cho nên ta không cho muội đi.” Hoắc Quang giải thích:
Vân Âm rầu rĩ đá mấy cục đá vụn dưới chân, không thèm để ý tới Hoắc Quang.
“ Đám người Hung Nô này đoán ra trại ngựa Sơn Đan là lực lượng ẩn dấu của chúng ta, chứng tỏ chúng chưa chắc là người Hung Nô, khả năng là quỷ nô, tên thủ lĩnh rất quen thuộc chúng ta.”
Vân Âm quay đầu đi, dài giọng:” Huynh thông minh, huynh đúng.”
Hoắc Quang gãi đầu:” Biết vì sao ta giữ muội lại ở đây không?”
Vân Âm hừ mũi:” Sợ muội làm gánh nặng chứ gì?”
Hoắc Quang lắc đầu:” Qua sông băng là Hắc Sơn, ở Hắc Sơn có người canh giữ, chúng không thoát được, trong sông băng vừa lạnh lại thiếu thức ăn, chúng không thể ở lâu, cho nên địch ở gần đây.”
Vân Âm tinh thần phấn chấn nắm chặt đoản kiếm:” Chúng ta là mồi nhử à?”
Hoắc Quang ấn Vân Âm ngồi xuống, dắt chiến mã tới vây quanh Vân Âm, còn mình đứng thẳng ở đó.
“ Mượn nữ oa bên cạnh người một chút.”
Trong bụi cỏ hoang cách đó không xa một đại hán áo da tay cầm thiết bổng đi tới chỉ Vân Âm đứng trong đàn ngựa nhìn trộm:
“ Những kẻ khác đâu, một mình ngươi không làm được.” Hoắc Quang nhìn quanh:
“ Mình ta là đủ rồi.”
Đại hán múa thiết bổng xông tới, Hoắc Quang dũng mãnh nghênh đón, thân pháp của hắn nhẹ nhàng, sức mạnh không đủ, chỉ có thể du đấu với đại hán, tức thì bụi đất mù mịt, nhưng không ai làm gì được đối phương.
Đánh mãi không hạ được Hoắc Quang, đại hán lo người khác trở về, quát lớn một tiếng, lại có người nữa trong bụi có xông ra, cười gằn tiến về phía Vân Âm.
Hoắc Quang thất kinh, cố sức tấn công, khiến đại hán đối diện không kháng cự được, đại hán hét lớn:” Cùng giết tên này đã.”
Tên còn lại dừng bước, thấy đồng bạn chống đỡ gian nan liền vọt tới.
Hoắc Quang co chân đá vào bụng đối phương, đối phương gục xuống, trường kiếm lóe lên định dứt điểm thì bị tên quỷ nô còn lại ngăn cản.
Một cước đó rất mạnh, đại hán phun một ngụm máu hét:” Ra hết đi, giết hắn cướp chiến mã.”
Thế nhưng trong bụi cỏ không có động tĩnh gì, Hoắc Quang cười lớn:” Dám lừa gia gia, hôm nay gia gia giết nô.”
Tên quỷ nô như bị câu này kích thích, lên tục tấn công vài đao, thậm chí ném cả đao, xông vào người Hoắc Quang đọ sức. Hoắc Quang xoay chuôi kiếm đập liên tục lên đầu hắn, chỉ mấy phát đã khiến máu chảy ồng ộc.
Đẩy tên quỳ nô ra, Hoắc Quang thong thả đi tới giết tên đại hán bị thương.
Vân Âm chạy tới dìu Hoắc Quang mệt mỏi lên ngựa, giục:” Chúng ta đi thôi, đề phòng lại có tặc nhân.”
Quả nhiên bốn người mặc áo da từ chỗ khuất sau núi bò ra, chắn đường, kẻ cầm đầu chắp tay:” Công tử có quan hệ gì với Vân hầu?”
Hoắc Quang nheo mắt nhìn, hỏi:” Bành Xuân, quỷ nô tướng quân?”
Bành Xuân không ngạc nhiên:” Nếu vậy công tử hẳn là đại đệ tử của Vân hầu rồi.”
Nói xong hướng về phía Vân Âm:” Kinh động Vân thị đại nữ, tội đáng chết.”
“ Sao ngươi dám tiến vào lãnh địa Đại Hán, không sợ chết à?”
“ Có gì không thể, một ý chỉ của Lưu Triệt không thể ngăn cản ta thành người Hán, khi tổ tiên ta thành người Hán, nước Hán chưa tồn tại, Lưu Triệt chưa tồn tại.”
Hoắc Quang cứng rắn nói:” Sau khi phản bội Đại Hán, các ngươi là quỷ nô, đừng nói mình là người Hán, nếu không ta gặp kẻ nào giết kẻ đó.”
Bành Xuân không tán đồng lời này:” Khi ở sông băng, mỗ có cơ hội giết ngươi.”
“ Đó là chuyện của ngươi, khi ta giết ngươi sẽ không nương tay đâu.”
“ Mỗ không dám giết ngươi, cho nên đưa chiến mã cho ta, để ta rời đi.”
Hoắc Quang lắc đầu:” Các ngươi không được đi, nếu không mục trường Sơn Đan sẽ thành thủ đoạn để các ngươi uy hiếp sư phụ ta.”
“ Không đâu, bệ hạ nhà ta và quân hầu tĩnh nghĩa sâu nặng, hai bên chỉ có hợp tác, sau đó thể đối địch.”
Bành Xuân vừa nói tới đó sau lưng có tiếng nỏ tiễn xé gió, vội vàng nằm rạp xuống, nhưng chậm một bước rồi, chân bốn người đã cắm đầy tên, ba bị ngã, chỉ có mình hắn đứng vững.
Bùi Lục Tử dẫn tám gia tướng từ trên cao sông băng đi xuống, không nói không rằng trói bốn người kia lại, sau đó bảo hộ quanh Hoắc Quang và Vân Âm cấp tốc rời đi.
Bành Xuân hai chân cơ bản đã bị phế vẫn cưỡi ngựa, hơn nữa còn ngồi rất ngay ngắn.
“ Ngươi là quỷ nô tướng quân, ở Hung Nô hẳn là sống không tệ, sao phải quay về Đại Hán gây sóng gió?”
Bành Xuân bình thản đáp:” Trên đời này không có khổ nào không chịu nổi, nhưng luôn có phúc không hưởng thụ được. Mỗ tự cho rằng ra ngoài có hộ vệ, về có mỹ tỳ, đeo vàng bạc, ăn châu ngọc, là vui vẻ nhất trần gian. Thế nhưng trong mơ luôn xuất hiện thôn trang rách nát, vẫn nhớ cây liễu hơn đầu thôn, con người có tuổi thì luôn muốn lá rụng về cội ...”
Bùi Lục Tử thô lỗ kết luận:” Ngươi ăn nó rửng mỡ à?”
Hoắc Quang chép miệng:” Cơm no áo đủ mới biết vinh nhục là bình thường. Cứ tưởng các ngươi cứ lần lượt từng tên xông lên chứ, cuối cùng kéo cả tới, không ngờ lại đầu hàng.”
Bành Xuân thở dài:” Đáng lẽ toàn bộ bọn ta nên xông lên ngay lập tức.”
“ Bị uy danh sư phụ ta trấn nhiếp phải không? Nói ra các ngươi cũng đáng thương, ở Đại Hán không có cái ăn phải đầu hàng Hung Nô, cái đó còn có thể cảm thông, thế nhưng ngươi không nên quay về, đó là sai lầm của ngươi, không ai mong người về.”
“ Trước kia ngươi làm người Hán không làm tử tế, làm người Hung Nô lại muốn quay về Đại Hán, ta không hiểu các ngươi nghĩ gì? Nhưng ta đoán bí mật thẩm thấu vào Đại Hán, xây dựng bảo lũy, không phải là ý kiến của Lưu Lăng, mà là các ngươi, muốn để lại đường lui, hoặc tích góp lực lượng, để đời sau của mình trở về chứ gì?”
Bành Xuân ngẩng đầu lên trời buông một tiếng thở dài thay cho câu trả lời. Hắn không quan tâm tới kết cục của mình, dù sao thì đám nhi tử còn nhỏ của hắn đang ở trong hoàng cung của Lưu Lăng, hắn chưa bao giờ bận tâm tới cái chết, từ khi rời Sơn Tây làm quỷ nô, hắn coi mình đã chết.