( Hơn một tuần qua tác nằm viện, vì quá béo, huyết áp cao khiến tắc mạch máu. Không phải do viết sách gây ra, tác chưa yếu đuổi thế, viết sách với tác là chuyện vui vẻ nhất trên đời. Các huynh đệ, nguy cơ đã qua, chúng ta tiếp tục! – Kiết Dữ 2.)
Vân Lang không gặp Bành Xuân.
Thế nên Hoắc Quang nhanh chóng xử lý hắn, hắn chết rất ung dung, đao chém xuống cổ cũng không chớp mắt lấy một cái.
“ Đệ tử chọn cho hắn cái mộ không tệ, hẳn là hắn hài lòng.” Hoắc Quang về báo cáo:
Vân Lang nghe ra Hoắc Quang không tán thành cách xử lý Bành Xuân:” Ngươi cho rằng Bành Xuân còn nhiều tác dụng?”
“ Vâng, giết như thế lãng phí quá.”
“ Nhớ kỹ, gốc lập thân của chúng ta là Đại Hán, chuyện phù hợp với lợi ích của Đại Hán thì làm nhiều một chút, tay Bành Xuân đã nhuốm quá nhiều máu bách tính Đại Hán rồi, chết chưa hết tội. Làm việc phải nhìn về lâu dài, chớ chỉ để ý cái lợi trước mắt, tuân thủ giới hạn, nếu coi bất kỳ chuyện gì cũng có thể đem giao dịch, ngươi sẽ đánh mất bản thân.”
Hoắc Quang do dự:” Sư phụ yêu cầu đệ tử quá cao.”
“ Đứa bé như ngươi mà đặt mục tiêu ở hai chữ thành công thì đáng tiếc, ngươi phải là nhân vật hào quang chiếu rọi thiên thu mới đúng, thế nên tất nhiên ta yêu cầu cao rồi.”
Hoắc Quang ngỡ ngàng, không ngờ sư phụ lại đề cao mình như thế.
Trong lòng hắn, sư phụ là trời cao, là đất rộng, là đại dương bao la, có thể dung nạp vạn vật thế gian, càng là người hiểu hắn nhất, có ân lớn với hắn, nên hắn quyết sẽ không để sư phụ thất vọng.
Hắn làm mọi chuyện cho rằng có lợi nhất với sư phụ, không ngờ hắn chưa hiểu sư phụ, lòng dạ sư phụ lớn hơn thế, yêu cầu hắn còn cao hơn hắn nghĩ.
Hoắc Quang hướng về phía bóng lưng sư phụ bái lạy.
Tuy Trần Sảnh bị Vương Ôn Thư bắt đi, nhưng Hoắc Quang đã về, mọi chuyện nhanh chóng đi vào ổn định.
Thế nhưng đây là dấu hiệu cho thấy Vân Lang không thể ở lại lâu được nữa, vì thế phải tăng tốc bố trí nơi này.
Thành Độc Thạch là tòa thành có thể đổi màu, do được xây dựng bằng đá, cho nên khi phơi nắng biến thành màu trắng, khi bị nước mưa thấm ướt, nó nhanh chóng biến thanh màu đen.
Cho nên thành Độc Thạch còn gọi là thành Biến Sắc hay thành Song Sắc.
Nó được xây dựng vô cùng kiên cố, tựa như muốn tạo nên hùng thành bất khả xâm phạm, kỳ thực người khác đều nhầm rồi, tòa thành này từ khi được Vân Lang sinh ra đã định sẵn là tòa thành thương mại chứ không phải với mục đích quân sự.
Lượng lớn ngọc thạch đổ vào thành Độc Thạch, nhưng trình độ gia công ngọc ở nơi này vô cùng thô sơ, cho dù là ngọc thạch chất lượng tốt nhất, không qua gia công điêu khắc, giá chẳng thể cao.
Vì thế lượng giao dịch hàng hóa ở thành Độc Thạch rất lớn, nhưng tổng giá trị lên không lên được.
Người phú quý như Hồng Tụ cũng chỉ mua ngọc thạch tốt nhất, sau đó đợi về kinh thành tìm thợ điêu khắc.
Vân Lang rất lo lắng, bụng Hồng Tụ rất to, giống như nuốt cả quả dưa hấu, mỗi tối nhìn huyết quản màu xanh leo đầy da bụng mỏng, y rất sợ không cẩn thận nứt ra.
“ Tô Trĩ tỷ tỷ mang thai đôi mà bụng không to bằng bụng thiếp.” Hồng Tụ cũng hết sức lo lắng:
“ Tô Trĩ ba ngày nữa là về, vẫn kịp đỡ đẻ cho nàng.”
“ Á, đứa bé lại động đậy rồi.”
Vân Lang nhìn cái bụng căng phồng của Hồng Tụ, khẽ dùng tay ấn xuống, đứa bé bên trong đá rất dữ, cũng rất mạnh.
Hồng Tụ hài lòng xoa bụng:” Đá khỏe như vậy chắc là nhi tử rồi.”
“ Ta hi vọng là khuê nữ.”
“ Thiếp thích nhi tử, sinh nhi tử ít nhất sau này không cần trải qua chuyện sinh con.” Hồng Tụ nói rất dứt khoát:
“ Được được, nghe nàng hết.”
“ Phu quân nên đi bái tế hậu thổ cho đàng hoàng.”
“ Được được.”
Chăm sóc phụ nhân mang thai rất phiền phức, phải chiếu cố cả thân thể lẫn tinh thần.
Khi Tống Kiều sinh con thì Vân Lang ở bên ngoài, khi Trác Cơ sinh Vân Âm, Vân Lang thậm chí còn không biết, khi Tô Trĩ mang thai thì y phần nhiều thời gian cũng không có nhà.
Cho nên Vân Lang rất muốn ở bên Hồng Tụ, tham dự mỗi quá trình trưởng thành của con.
Cha con Đại Vương không được phép tới gần Hồng Tụ, chúng quá to lớn, chạm nhẹ một cái cũng có thể thành sự cố khó lường.
Mỗi ngày đợi Hồng Tụ ngủ rồi Vân Lang mới được nhàn, công văn trên bàn đã chất thành đống, nhưng y không muốn xử ý, chỉ ý của hoàng đế lại không thể không xem, mở ra mới biết, hoàng đế rốt cuộc muốn đi phong thiện Thái Sơn rồi.
Đổng Trọng Thư đợi khi hoàng đế phong thiện, nói với thiên hạ, Nho gia là học vấn chọn tài duy nhất của Đại Hán, thứ khác là bàng môn tà đạo.
Mấy năm qua Nho gia phát sinh rất nhiều biến hóa, Đổng Trọng Thư vì muốn Nho gia khống chế ưu thế học vấn, đã pha trộn vào lượng lớn học thuyết của Đạo gia, Pháp gia và Khoa kỹ Tây Bắc, tạo thành nho gia mới.
Riêng điểm này Vân Lang cho rằng Đổng Trọng Thư đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử.
Hoàng đế chuẩn bị phong thiện, lựa chọn 16 hầu tước đi theo, Vân Lang xếp thứ mười, cho nên y phải rời Lương Châu, tham dự đội ngũ phong thiện.
Đội ngũ này sau khi tế bái tổ miếu vào tháng một, sau đó lên đường, đi mất hai tháng, tới tháng tư chính thức lên Thái Sơn.
Vân Lang thở dài, trước khi trưởng sử Lương Châu chưa được chính thức ủy phái, y chưa thể rời đi.
Trần Sảng sau khi tiến kinh thì không có tin tức gì, đoán chừng người sắp tới không khiến Vân Lang vui được, mà Trường Bình, A Kiều hay Tào Tương cũng không có tin gì hữu dụng.
Chẳng lẽ kinh thành lại có biến hóa gì mới rồi sao?
……. …….
Trần Sảng sau khi vào kinh sống rất thoải mái, tuy tội tham ô của hắn đã được xác định, ý chỉ chặt đầu còn chưa tới.
Đại lao Trung úy phủ với người khác mà nói là địa ngục, Trần Sảng lại được đồng tử mỹ tỳ chăm sóc, sống trong đại lao rất có tư vị.
Nhìn thấy cảnh đó Vương Ôn Thư mặt đen như đít nồi, xử lý toàn bộ ngục lại cho Trần Sảng ưu đãi.
Nhà lao trang sức hoa mỹ bị phá bỏ, mỹ tỳ và đồng tử bị giam vào phòng khác, Trần Sảng không phản kháng, chỉ nắm chấn song lạnh lùng nhìn Vương Ôn Thư, có vẻ không hề lo sợ.
“ Mỗ phạm tội, ngài nên tấu thỉnh bệ hạ xử lý, vì sao lại lề mề như thế?”
Vương Ôn Thư đứng trước mặt Trần Sảng:” Đơi ngày chặt đầu ngươi, mỗ sẽ tự tay hành hình ngươi, không cho ngươi chết quá thống khoái.”
“ Ha ha ha, quan chức của ta bị tước đoạt là cái chắc, về phần cái mạng này, ngươi muốn lấy phải hỏi A Kiều quý nhân mới được. Vương Ôn Thư, tới đây là dừng đi, tốt cho cả hai ta, cũng tránh bệ hạ phải khó xử.” Trần Sảng thở dài:
“ Hai ta đều biết bắt ta vì cái gì, nếu ngươi không tiện nói với A Kiều quý nhân, để ta nói.”
“ Pháp bất dung tình, ngươi tham ô lượng tiền lớn, không thể tha.”
“ Nếu đã thế thì ngươi thong thả mà đợi đi, dù sao ta cũng về Trường An rồi, ở trong nhà lao cũng tốt hơn ở Lương Châu.” Trần Sảng nằm xuống đống rơm nhắm mắt lại:
Vương Ôn Thư trầm ngâm chốc lát rời khỏi nhà lao.