Trường Môn Cung lúc này cực kỳ náo nhiệt, Hoắc Nhất, Hoắc Tam, Tào Tín, Lỹ Vũ, Vân Triết, Lam Điền đang biểu diễn bảo bối mới với hoàng đế.
Mấy tiểu tử đem một đầu thủy xa vào nước, đầu kia ở trên cao, chia làm hai đội, đang nỗ lực đạp xe đạp nước, bàn đạp quay tròn, nước trong ao sen men qua rãnh nước liên tục bị đưa lên cao, cuối cùng đưa tới máng nước trên cao.
Lưu Triệt chắp tay sau lưng xem kỹ thứ này:” Cũng thú vị.”
Nhi Khoàn râu tóc bạc phơ cười khà khà:” Thứ này nhìn tuy đơn giản, nhưng tác dụng lớn, thủy xa đưa nước tuy thuận tiện, nhưng lại không tới được mảnh ruộng nhỏ dốc, có cái xe đạp nước này bổ sung không tệ, là bảo bối.”
Nghe hai chữ bảo bối, Lưu Triệt liếc ông ta:” Vì sao lại muốn giúp đám tiểu tử đó?”
“ Lão thần không dám.”
Lam Điền dám, nó vô cùng bất mãn, môi giảu lên cực cao:” Đây là bảo bối, tốt hơn cục đá của phụ hoàng nhiều.”
Lưu Cư cười hiền hòa:” Tiểu muội nói vậy là không đúng, thứ làm bằng gỗ này làm sao so được với điềm lành của phụ hoàng.”
“ Một cục đá không thể làm cơm ăn, nhưng xe đạp nước có thể đưa nước tưới ruộng trên cao, để làm ra nhiều lương thực, bên hơn bên kém nhìn là biết.” Lam Điền lớn tiếng phản bác:” Tiền tài với phụ hoàng chẳng qua chỉ là loại công cụ, nhưng thứ này có thể giúp bách tính cơm no áo ấm, lợi ích vô cùng, dùng được cả vạn năm, một cục đá là cái gì?”
Lưu Cư bị Lam Điền trách móc, lén lút nhìn phụ hoàng nhíu mày, vội đổi giọng:” Ý ta nói, Vân Triết đánh vỡ bảo bối của phụ hoàng là tội đại bất kính, phải lấy ra thành ý bù đắp, một cái xe đạp nước là cái gì, phải là thứ thần khí bay được kia.”
Lam Điền nổi giận, liên tục đá vào chân Lưu Cư:” Ngươi có biết thứ đó nguy hiểm lắm không, Vân thị không hiến cho phụ hoàng vì lo cho an toàn của phụ hoàng. Lưu Cư ngươi thật to gan, dám xúi phụ hoàng đi vào chỗ nguy hiểm, ngươi có ý gì?”
Lưu Cư hết hồn, không ngờ thuận miệng nói một câu bị Lam Điền dẫn dắt tới chủ đề đáng sợ, vội quỳ sụp xuống, ấp úng không nói lên lời.
Đám Tào Tín cắn răng nhịn cười, bọn chúng đã cùng nhau thương lượng hết lý lẽ ứng phó rồi, mấy câu kia đã dạy Lam Điền học thuộc, chỉ không nghĩ lời lên tiếng chất vấn là Lưu Cư.
A Kiều bế Lưu Bác ở bên xem náo nhiệt nói:” Đứng lên đi, ngươi là thái tử Đại Hán, sao vì một câu nói của trẻ con mà sợ thành như thế, ngươi có tâm tư hại phụ hoàng ngươi không, chẳng lẽ phụ hoàng ngươi không biết. Đứng lên, ngươi dám tùy ý quỳ xuống như thế thì không cần đứng lên nữa.”
Lưu Cư rối rít đứng lên, cúi đầu tránh xa phụ thân.
Lưu Triệt không để ý tới chút huyên náo đó, quan sát xe đạp nước một lúc, cởi giày ra, đuổi bọn tiểu tử đi, đích thân đạp xe, cảm giác mới mẻ, hừ với Vân Triết:” Coi như ngươi qua.”
Nói xong cảm thấy không hải lòng, chỉ đám tiểu tử:” Các ngươi đều góp sức, không thể không phong thưởng, cả năm đứa bổ sung vào Vũ Lâm vệ, mười sáu tuổi sẽ tính.”
Trong năm người chỉ có Hoắc Tam hưng phấn, lộn mình trên không trung một vòng, quỳ xuống tạ ơn hoàng đế.
Lưu Triệt xoa đầu Hoắc Tam:” Hi vọng ngươi giống phụ thân ngươi, thành Quan Quân hầu của trẫm.”
Hoắc Tam nắm chặt tay đấm ngực:” Đó là nguyện vọng của tiểu thần, tiểu thần đợi bệ hạ triệu hoán lâu rồi.”
Lưu Triệt cười sảng khoái:” Tốt tốt tốt, sau này an nguy của trẫm giao phó cho các ngươi.”
Lưu Cư thấy phụ hoàng chẳng để ý tời mình chỉ trò chuyện với năm tên tiểu tử, đầu lần nữa cúi xuống, thù hận trong mắt không ai thấy được. Vừa mới rồi Lam Điền nhiều lần làm hắn mất mặt, phụ hoàng chẳng mắng mà còn dung túng ...
Tháng bảy là thời điểm dưa hấu Vân thị chín, Lưu Triệt ăn dưa hấu ướp băng, ăn liền nửa qua to như đầu người mới dừng:” Trước kia trẫm ăn dưa hấu, tối đa là ba miếng, giờ không thể khống chế bản thân như xưa, phải chăng trẫm già rồi.”
A Kiều cười:” Bệ hạ hùng phong như thế, cách chữ già còn xa lắm.”
Lưu Triệt xua tay:” Đừng thiên vị trẫm, già hay không trẫm tự biết.”
“ Bệ hạ cũng đừng vờ đáng thương, thiếp không quen, bệ hạ có thời gian dạy bảo thái tử của bệ hạ, nếu bệ hạ không lên tiếng, Lưu Bác không tham gia tranh đoạt.” A Kiều vạch trần dụng ý của Lưu Triệt:
Lưu Triệt bị vạch mặt không xấu hổ, cười ha hả:” Vậy là nàng giờ rất không xem trọng Cư Nhi rồi phải không?”
A Kiều không dấu:” Đường đường hoàng gia trưởng tử, giờ thành một tên bỉ phu bụng dạ hẹp hòi.”
“ Đó là do sơ xuất của trẫm.”
“ Bệ hạ có thời gian dạy dỗ Lưu Cư, không lý nào cha anh hùng lại không có con hảo hán. Thực sự thì Lưu Cư làm thái tử là tốt nhất, bệ hạ nên định ra quy củ lập trưởng, có lẽ không chọn ra được thái tử tốt nhất, nhưng đối với hoàng triều, đó là cách lâu dài, không gây ra tranh luận.”
Lưu Triệt cười tự trào:” Hoàng vị của trẫm đoạt hoàng vị từ thái tử Lưu Vĩnh, có tư cách gì mà lập quy củ đó.”
……. …….
Lúc này tâm thái của Lưu Triệt không thể mâu thuẫn hơn, hắn tất nhiên hi vọng Lưu Cư có thể trở nên anh minh, nhưng một mặt lại thấy Lưu Cư chẳng phải lựa chọn tốt nhất.
Nếu loại trừ Lưu Cư, không nghi ngờ gì nữa, Lưu Bác với sự chống lưng của A Kiều chắc chắn là vương tử có sức cạnh tranh nhất, nhưng vấn đề từ đó mà ra, thế lực của nàng quá lớn, e rằng Đại Hán lại xuất hiện một Lữ hậu, Đậu thái hậu nữa.
Vì thế vào một ngày trời trong xanh, Trần Sảng bị chặt đầu.
A Kiều sau khi biết tin này, lập tức bế Lưu Bác tới hòn đảo nhỏ của Đổng Trọng Thư.
“ Ngươi tới làm vương tướng cho Xương Ấp vương!” Người khiến A Kiều phải khách khí không nhiều, Đổng Trọng Thư không trong số đó:
“ Lão phu tuổi già, sao quý nhân không tìm người còn trẻ khỏe làm vương tướng, ví như Vĩnh An hầu, dù là Đại ti nông cũng hữu dụng hơn lão phu.”
A Kiều không thèm nghe, vẫn giọng mệnh lệnh nói:” Không được, người đó phải là ông.”
Đổng Trọng Thư thở dài:” Lão phu chỉ là ngụy trang thôi phải không?”
“ Đương nhiên, ta có người giúp Xương Ấp vương xử lý chính vụ.”
Thái độ A Kiều như thế, Đổng Trong Thư không cách nào nói không:” Ba năm, lão phu chỉ làm vương tướng ba năm.”
“ Ta cũng không hi vọng ngươi làm được lâu hơn.” A Kiều nói xong đi luôn:
.............. .....................
( Đề phòng bác nào quên thì A Kiều họ Trần nhé, Trần A Kiều)