“ Tiên sinh sao có thể chịu được sỉ nhục như thế?” Đại đệ tử Lữ Bộ Thư sau khi biết tin vội vàng tới nơi, còn chưa ngồi đã hỏi:
Đổng Trọng Thư khẽ nhấp một ngụm trà:” Đi trăm dặm đường, chín mươi dặm mới tính là một nửa, A Kiều quý nhân là mười dặm cuối cùng, nên phải vượt qua.”
“ Làm thế sẽ đắc tội với bệ hạ, công sức chín mươi dặm đó sẽ mất hết.”
“ Không đâu, không phải Nho gia ta chọn bệ hạ, mà là Bệ hạ chọn Nho gia ta, nay quan hệ không thể phân tách, bỏ Nho gia là tổn thất lớn với bệ hạ. Triều đình là nơi thể hiện quyền lực của bệ hạ, nhưng dân gian là thiên hạ của A Kiều quý nhân, nếu đối đầu với A Kiều quý nhân, Nho gia muốn truyền bá thiên hạ, ít nhất phải trì hoãn hai mươi năm, ta không có thời gian nữa.”
Lữ Bộ Thư hiểu tình cảnh của tiên sinh, chuyện này không có cách nào khác, chợt nhớ một việc, nghiến răng nghiến lợi:” Đang lúc tình thế khẩn trương, Vân Lang ở Lương Châu lại ra sức ủng hộ đám Hạ Hầu Tĩnh, chúng ta nên cảnh cáo rõ ràng với y, nếu tiếp tục làm thế, sẽ là kẻ địch của Nho gia chúng ta.”
Đổng Trọng Thư lạnh lùng nhìn Lữ Bộ Thư:” Hạ Hầu Tĩnh là kẻ địch của lão phu, không phải là kẻ địch của Nho gia, bọn ta chia rẽ là vì lập trường bất đồng, nhưng cùng nghiên cứu một thứ học vấn. Lão phu áp chế Hạ Hầu Tĩnh nhưng không phải muốn tiêu diệt ông ấy, ngược lại còn kính trọng, ngươi thân là đại đệ tử Nho môn, vì sao tầm nhìn hạn hẹp như thế.”
“ Lương Châu là vùng man hoang, nếu không có Hạ Hầu Tĩnh truyền bá học thuyết, chẳng lẽ ngươi tự đi? Người Lương Châu bản tính dã man, có thể học được chữ đã là may mắn, Nho môn chúng ta nhập học đều giống nhau, Hạ Hầu Tĩnh truyền bá Nho học có lợi cho chúng ta, ngươi cần áp chế là đệ tử mạch Cốc Lương, ví như Lương Tán.”
“ Còn học đường Lương Châu, cần ủng hộ thì phải ủng hộ, lão phu cũng không tin Hạ Hầu Tĩnh, Hà Khâu Giang công có thể khiến dã nhân quy hóa sánh được với đại nho mạch Công Dương ta.”
Lữ Bộ Thư gân xanh chẳng chịt, hắn rất muốn nói tiên sinh nuôi hổ gây họa, nhưng tiên sinh đã không muốn thảo luận chuyện này, áp lửa giận xuống:” Ba ngày nữa không bằng để đệ tử tới Trường Môn cung, thay tiên sinh làm vương tướng.”
Đổng Trọng Thư thở dài:” Danh vọng của ngươi chưa đủ, ngươi có biết hôm qua bệ hạ chặt đầu Lương Châu trưởng sử Trần Sảng không, đây là sự phản kích của A Kiều quý nhân.”
Lữ Bộ Thư không biết chuyện này, chân kinh không thôi:” Vậy là Trường Môn cung chính thức quyết liệt với Đông cung sao?”
“ Vẫn chưa đâu, nên nhớ Lý phu nhân cũng xuất thân từ Trường Bình công chúa phủ, nếu A Kiều quý nhân bồi dưỡng tốt Lưu Bác thì cũng có lợi với họ. Giờ xem Trường Bình công chúa, Đại tướng quân và Bình Dương hầu, lựa chọn thế nào. Người duy nhất đau lòng chỉ có Vệ hoàng hậu mà thôi.”
“ Khi chưa rõ cục diện không nên tham gia tranh đoạt, Nho gia ta sau này nhất định phải tránh loại tranh chấp ấy. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!”
….. ……
Bành Kỳ tham lam nhìn ca cơ đong đưa eo ở trên lầu đối diện, không ngừng lớn tiếng là hét, hi vọng thu hút được đối phương chú ý.
Trương An Thế lấy ống tay áo che mặt, thấy hôm nay mời Bành Kỳ tới uống rượu là chuyện vô cùng mất mặt.
Khó khăn lắm mới đợi được lúc Bành Kỳ tận hứng ngồi xuống, Trương An Thế mới thở dài:” Nếu thích thì đi đi.”
Bành Kỳ bĩu môi:” Sư phụ thiên vị, năm xưa vì dạy bảo huynh mà cho huynh một rương vàng để phung phí. Vậy mà tới lượt bọn đệ đi, hỏi sư phụ xem có phúc lợi ấy không, sư phụ nói đúng một chữ, cút, đệ làm gì có tiền đi thanh lâu.”
“ Ngươi là quan viên 500 thạch, lại là chức béo bở như ngục giám mà không có tiền đi thanh lâu à?” Trương An Thế không tin:
Bành Kỳ nghe thế đau khổ ôm đầu:” Nơi đó là địa ngục nhân gian, đệ mềm lòng, tháng qua khám bệnh cho phạm nhân tiêu quá nửa bổng lộc, miễn cưỡng đủ ăn, lấy đâu ra ...”
Trương An Thế đùng đùng nổi giận vung tay bợp một phát:” Ngươi bỏ tiền thay quan phủ, đáng đời lắm! Ngu xuẩn, không báo lên cho Triệu Vũ để ông ta trả cho à?”
Bành Kỳ yếu ớt xua tay:” Ông ta nói đệ làm chuyện phụ nhân, không thanh toán.”
Thật đau đầu, hình như chẳng có đứa nào sư phụ dạy ra là bình thường, đứa nào cũng một đống vấn đề, Trương An Thế cho tay vào túi áo lấy túi tiền ném tới:” Cho ngươi.”
Bành Kỳ mở túi dốc hết ra bàn, nhìn mười mấy đồng Vân tiền và bảy tám mẩu bạc vụn, phẫn nộ nhìn Trương An Thế chằm chằm.
Trương An Thế lẩm bẩm chửi, móc ra mấy quả vàng đập lên bàn.
Bành Kỳ hài lòng gom hết tiền vào túi, chuẩn bị đi luôn.
“ Ngồi xuống, ca cơ đó không chạy đi được.”
“ Còn chuyện gì nữa, nói trước, không có chuyện thiên vị đâu, đệ vừa lập nên hình tượng thiết diện phán quan, không thể tùy tiện hủy đi.”
Trương An Thế đưa tay kéo hắn ngồi xuống:” Có người bảo ta nói với ngươi, chuyện tiền trảm hậu tấu chỉ được làm một lần, bệ hạ đã cực kỳ bất mãn với ngươi, chỉ vì nể mặt sư phụ thôi, sau này theo quy củ mà làm, không được bừa bãi, sư phụ đang trên đường về, cẩn thận sư phụ xử lý ngươi.”
Từ khi vào nhà giam của Đình úy phủ, Bành Kỳ lấy hết vụ án ra xem lại, trong ba tháng trực tiếp chém đầu sáu bảy phạm nhân, thả hai trăm tám ba người, định ra hạn tụ cho ba trăm bảy mươi ngươi.
Chưa hết, tên này xử lý xong xuôi mới viết tấu dâng lên hoàng đế.
Bành Kỳ khinh bỉ:” Lương Khải chứ gì, tên đó chẳng có chút tinh thần nào hết, lúc nào cũng bộ dạng lờ đờ.”
“ Ngươi có nghe vào tai không thế?”
“ Nếu đệ thành loại quy củ chỉ biết vâng dạ như Lương Khải thì chết cho rồi, đệ từ nhỏ theo học Pháp gia, muôn thông qua cán cân luật pháp để trả lại cân bằng cho nhân gian, nếu rụt rè còn ý nghĩa gì nữa?”
“ Ngươi sẽ sống rất thảm.”
“ Không phải còn huynh à, muốn tìm đệ tới thanh lâu, đệ thích ở đó.”
Nói xong không đợi Trương An Thế chửi bới, Bành Kỳ đã chạy biến mất, chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở thanh lâu đối diện, được đám ca cơ xúm xít vây quanh.
Trương An Thế cầm chén rượu đập rầm xuống bàn, không có đứa nào làm người ta yên tâm được, không có đứa nào hết.
So với lũ khốn kiếp đó, Trương An Thế thấy mình là trẻ ngoan.
Khi Trương An Thế về quan phòng của mình ở thành Phú Quý phát hiện ra phó nhân rất yên tĩnh, dù hai quản sự đưa từ Vân thị tới cũng vô cùng quy củ, đứng ở cửa nghênh tiếp hắn về.
“ Nhi Ân tới à?”
“ Vâng ạ, còn cảnh cáo hai Hồ cơ mà quan nhân mua về, phái hai người họ đi dọn nhà vệ sinh.” Một quản sự nhỏ giọng nói:” Quan nhân yên tâm, lão nô cho người khác làm thay rồi.”
Trương An Thế kín đáo giơ ngón cái, đi nhanh vào hớn hở gọi:” Tiểu Ân, Tiểu Ân, ta về rồi.”
Nha hoàn của Nhi Ân từ trong phòng thò đầu ra cười ngọt:” Đại nữ đang ở nhĩ phòng.”
Trương An Thế máu chảy giần giật, đó là nơi tắm rửa, nghĩ tới thân thể nõn nà của Nhi Ân, không chút do dự xông vào.
Vừa rồi Bành Kỳ đi thanh lâu, kỳ thực hắn cũng muốn đi lắm, giờ thanh lâu Đại Hán đủ các loại mỹ nhân, nhất là thanh lâu thành Phú Quý, nam nhân tới một lần là muốn tới lần nữa ...