Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1084 - Q7 - Chương 095: Ai Là Kẻ Xui Vẻo Tiếp Theo.

Q7 - Chương 095: Ai là kẻ xui vẻo tiếp theo. Q7 - Chương 095: Ai là kẻ xui vẻo tiếp theo.

Thiên hạ khắp nơi hoan ca, chỉ có Trường Môn cung ảm đạm, từ lúc tin Trần Sảng bị hoàng đế chém đầu truyền về, đám cung nhân chỉ dám bước đi trên đầu ngón chân. Không hiểu vì sao quan hệ giữa bệ hạ và A Kiều quý nhân lại xấu đi một cách đột ngột như vậy, bệ hạ giết đường huynh của quý nhân mà không nói một tiếng nào, đó là minh chứng rõ ràng.

Vừa mới tiễn người nhà của Trần Sảng về, tâm tình A Kiều không tốt thế nên chẳng khác nào có mây đen như bao phủ cả bầu trời Trường Môn cung.

“ Đại Trường Thu, mang nghìn cân hoàng kim tới phủ Trần Sảng, sau đó nói với Triệu Chu, để đệ đệ của hắn là Trần Vũ kế thừa tước vị Đường Ấp hầu, bảo ông ta hỏi hoàng đế hộ ta, xem có đồng ý không?”

Đại Trường Thu có chút đau đầu:” Quý nhân, tước vị Đường Ấp hầu không phải của huynh đệ Trần Sảng, Trần Vũ mà là của huynh trưởng Trần Tu của quý nhân đấy. Quý nhân dùng đường huynh đệ, làm huynh đệ mình vào chỗ cùng cực, vậy là không ổn! Thừa tướng Triệu Chu nay thân phận dở dang, không dám tiếp chỉ đâu.”

A Kiều đùng đùng nổi giận:” Ta mặc kệ, ta không vui thì đừng hòng kẻ nào dễ chịu.”

Đại Trường Thu cười khổ ra sức khuyên giải:” Nô tài đã tra án của Trần Sảng, thực sự là lòng tham không đáy tham ô cả tiền của nạn dân, vụ án này không thể lật lại.”

A Kiều ném thẳng ngọc bội trong tay vào mặt Đại Trường Thu, nghiến răng rít lên:” Trần Sảng dù có đáng bị băm vằm thì người ra tay phải là ta. Bệ hạ bất mãn có thể ra tay với Trần Sảng, bản cung bất mãn chẳng lẽ không thể ra tay với Vương Ôn Thư. Đi, sưu tập toàn bộ tội trạng của Vương Ôn Thư, phải có chứng cứ không thể chối cãi, sau đó giết hắn, để bệ hạ không thể nói được gì.”

Đại Trường Thu làm bạn với A Kiều suốt cả đời, rất hiểu tính cách nàng, chuyện này quả thực A Kiều quý nhân rất oan ức. Vốn nàng đã an phận rồi, không muốn gì hết chỉ mong sau này bình yên truyền lại gia nghiệp cho Lam Điền, Lưu Bác hoàn toàn là do Lưu Triệt nhét cho nàng, không phải A Kiều muốn.

Giờ vì thế mà nảy sinh nghi kỵ, muốn ra tay cảnh cáo A Kiều, chẳng lẽ A Kiều phải nuôi dạy Lưu Bác thành ngoan ngoãn như chim cút, đợi Lưu Cơ xưng đế xong thì đem nấu mới vừa lòng?

Thế thì coi nàng là cái gì?

Nhưng mà việc này không dễ làm, nếu như giết Vương Ôn Thư, cả thiên hạ không cần biết hắn đáng tội chết thế nào, họ chỉ thấy đây là hành vi đáp trả của A Kiều, hoàng đế ắt vãn hồi thể diện, khi đó ra tay với ai đó trong Trường Môn cung, với tính A Kiều sẽ lại ...

Nghĩ tới đó Đại Trường Thu thấy cổ lành lạnh, khi đó người xui xẻo sẽ là ai đây? Chỉ mong Vân Lang về cho sớm, người duy nhất mà A Kiều quý nhân chịu nghe chỉ có y thôi …

..... ......

Vương Ôn Thư đi bái kiến Triệu Vũ nhưng không gặp được, phó nhân nói ông ta đi Chung Nam Sơn thăm bạn từ hôm qua rồi.

Lấy trong ống tay áo ra cuộn lựa trắng treo lên đại môn nhà Triệu Vũ, nói với phó nhân:” Bẩm với chủ nhân ông, ta sẽ không tới nữa.”

Phó nhân cung kính vâng lời, không ý kiến gì với hành vi quái dị của Vương Ôn Thư.

Vương Ôn Thư lên xe ngựa về trạch viện, gọi thê tử tới, uy quyền của hắn trong nhà rất lớn, dù thê tử gặp hắn cũng run rẩy.

“ Ta đắc tội với A Kiều quý nhân, không lâu nữa sẽ có họa giáng xuống, nàng phải sớm chuẩn bị.”

Thê tử Lương thị liên tục gật đầu.

“ Ta biết sớm muộn cũng đi vào con đường Trương Thang, ta không sợ chết, chỉ tiếc chưa thể hiển hách một thời. Ta chết rồi nàng mai danh ẩn tính tới thành Hạ Bì sinh sống, ta đã bố trí sản nghiệp ở đó.”

Lương thị vâng dạ hỏi:” Vì sao không thể về Dương Lăng ấp sống, phu quân còn có nhiều sản nghiệp ở đó hơn mà.”

“ Ta làm ưng khuyển cho bệ hạ hơn mười năm, người chết trong tay không dưới tám trăm, ta chết rồi, mẹ con nàng khó sống nổi một tuần hương, còn muốn về Dương Lăng ấp sống sao?”

Lương thị khiếp hãi:” Mẹ con thiếp khi nào thì đi?”

Vương Ôn Thư nhìn bầu trời ngoài cửa số tối dần:” Nửa canh giờ sau, trên Vị Thủy có một chiếc thuyền hàng cắm cờ lam, bọn họ đỗ ở bên bờ một tuần hương. Trong vòng một tuần hương mà còn chưa lên thuyền, thì về Dương Lăng ấp mà sống.”

Lương thị nghe vậy không dám do dự thêm chút nào, thậm chí không nhìn Vương Ôn Thư, cuống cuồng bỏ chạy, ý định vơ vét thật nhiều tài sản mang theo cũng vứt bỏ.

Vương Ôn Thư chẳng bi thương, lại gọi phó dịch chuẩn bị rượu thịt, một mình ngồi bên cửa sổ, tự rốt tự uống.

Hắn cho rằng hoàng đế sẽ không giết Trần Sảng.

Hắn cho rằng mình chỉ cần tỏ thái độ cực kỳ nghiêm minh là được.

Ai ngờ hoàng đế hạ lệnh giết Trần Sảng, Vương Ôn Thư còn phải làm giám quan, khi đao chém xuống cổ Trần Sảng la hét không ngừng, hắn biết nhát dao đó cũng đã chém xuống cổ mình.

Hắn biết hoàng đế chỉ muốn thăm dò thái độ của A Kiều.

Bao năm qua hoàng đế bá đạo như mặt trời rực lửa, A Kiều ôn nhu như trăng sáng trên trời.

Mỗi khi thần tử có lời không dám nói với hoàng đế, không dám đề xuất với hoàng đế, đều đi tìm A Kiều.

Có lẽ hoàng đế nhận ra chính sự uy hiếp của mình đã đẩy thần tử hướng về phía A Kiều, đồng thời nâng A Kiều lên địa vị bình đẳng nói chuyện với hoàng đế.

Vậy là một phế hậu đường đường thành nữ chủ nhân của đế quốc, thậm chí thành thói quen không ai chất vấn địa vị của A Kiều.

Hoàng đế nhận ra thì có thể làm gì, nếu nói phế truất A Kiều thì đúng là trò cười, A Kiều vốn là phế hậu, nàng làm gì có cái gì mà phế nữa.

Quyền lực của A Kiều tới từ đế quốc, tới từ lòng dân, tới từ tài lực hùng hậu của Trường Môn cung, bao năm qua A Kiều không làm sai chuyện gì, mỗi việc đều là vì Đại Hán, đều được bách quan lẫn bách tính hoan nghênh.

Cho dù nàng kiêu ngạo như con phượng hoàng không thèm cúi đầu nhìn cát bụi dưới chân, những người đó vẫn cúi đầu quỳ bái.

Vốn Lưu Triệt rất hài lòng với A Kiều, cho tới khi giao Lưu Bác vào tay nàng mới sực tỉnh, ánh mắt vì thế mới thay đổi.

Trăng sáng không biết từ nào trăng sáng từ núi xa bay lên, Vương Ôn Thư dừng rót rượu.

............................ ................................

Khi đội xe của Vân Lang đi qua Vị Thủy, vừa vặn nghe thấy chuyện quái đản thiên cổ, Vương Ôn Thư tự thẩm vấn bản thân.

Chẳng buồn đi hỏi nguyên nhân lẫn kết quả, càng không muốn đi xem cuộc xét xử đủ để hủy toàn bộ thanh danh cả đời của Vương Ôn Thư, một con chó của hoàng đế, biến thành một quân cờ, muốn chết thống khoái là hi vọng xa vời.

Đại Trường Thu nghênh đón Vân Lang trở về Thượng Lâm Uyển vô cùng hưng phấn, vừa mới leo lên xe, chưa kịp uống ngụm nước bị Vân Lang ngăn cản.

“ Chủ ý của ai?”

Hai năm không gặp, Vân Lang để chòm râu ngắn, uy nghiêm hơn trước bội phần, không còn là tiểu tử có thể tùy ý nói cười năm xưa, cả Đại Trường Thu thở dài cung kính đáp:” Của lão nô.”

Vân Lang nói với Hoắc Quang:” Cưỡi ngựa đi tìm Bành Kỳ, không cần nói gì, cứ đánh hai mươi roi cho ta.”

“ Lấy câu chuyện thỉnh quân nhập úng tu sửa một chút rồi đem ra dùng, hắn tưởng mình lừa được ai!” Hoắc Quang nó xong nhảy khỏi xe ngựa, tung mình lên chiến mã phóng đi.

Đại Trường Thu chép miệng:” Đám trẻ này thật dễ dùng, chỉ là ít quá. Quân hầu yêu cầu thật cao, lão nô thấy Bành Kỳ là đứa trẻ giỏi giang, sớm muộn thành rường cột Đại Hán.”

Vân Lang không thèm để ý tới lời Đại Trường Thu, hỏi thẳng:” Vương Ôn Thư sẽ tự sát hay bị trị tội?”

“ Đoạt tước bãi quan, thành dân đen.”

Vân Lang khép mắt, con chó chuyên cắn người giờ bị nhổ hết răng thả ra đường, kết quả còn phải nghĩ sao.

Bình Luận (0)
Comment