Quan hệ nhân quả là một trong lý luận trọng yếu của Phật gia, toàn bộ pháp môn của Phật gia đều kiến lập trên quan hệ nhân quả.
Thời này Phật gia còn chưa thịnh hành, song tư tưởng đó vẫn tồn tại.
Lão Tử nói, thiên tương hàng đại họa vu tư nhân, tất tiên hậu kỳ phúc nhi báo chi! Ý là trời muốn giáng họa cho ai thì để người đó hưởng phúc báo trước, vì câu này mà phát triển thành luật nhân quả của Đạo gia, đó là phúc đi cùng với họa, họa và phúc song hành.
Tóm lại mà nói, khuyến cáo người ta, khi đắc ý chớ ngông cuồng, khi thất ý chớ tuyệt vọng.
Vân Lang không bận tâm.
Xưa nay y làm việc gì cũng nhìn đường lui trước rồi mới làm, nếu không có đường lui thì y chẳng thà không làm còn hơn.
Giống như sự kiện hoàng đế và A Kiều xung đột này, Vân Lang không vội vàng đưa kết luận, vẫn còn nhiều điều y phải làm rõ đã.
Một hệ Trường Môn Cung cung ứng tới ba thành chi phí quốc gia của Đại Hán, mà đó chỉ vẻn vẹn là bề ngoài thôi, ở chỗ không ai thấy, rốt cuộc Trường Mông cung vì quốc gia dốc bao nhiêu tâm huyết cùng tài lực, ngay cả thừa tướng Triệu Chu cũng không biết.
Ông ta chỉ biết khi hoàng đế muốn tiền, Trường Môn cung chưa bao giờ để hoàng đế thất vọng, có Trường Môn cung hỗ trợ, hoàng đế mới có thể miễn giảm nửa phú thuế vào lúc cần lòng người yên ổn nhất.
Nhờ Trường Môn cung giúp đỡ, hoàng đế mới vừa có thể giơ đồ đao với huân quý, một mặt ôn hòa với bách tính.
Chỗ A Kiều luôn có tiền bạc dùng không hết, vật tư không khô kiệt.
Nay A Kiều lộ ra nhanh vuốt của mình, Vân Lang vừa tới Trường An, Đại Trường Thu đã đi nghênh đón, muốn đưa thẳng y tới Trường Môn cung.
Nàng không thèm che dấu gì nữa.
Chỉ là thế này không phải quá công khai sao, nếu là A Kiều mấy năm trước sẽ bất chấp mà làm thế, A Kiều bây giờ có nhiều cách khác đáp trả khiến Lưu Triệt đau đớn mà không nói được gì mà.
Vân Lang thấy hoàng đế công khai xử tử Trần Sảng như thế có lợi cho A Kiều không ít, trấn áp thế lực sau lưng A Kiều không nên ỷ vào chuyện A Kiều có nhi tử mà sinh ra ý nghĩa không nên.
Tô Trĩ, Hồng Tụ, Vâm Âm vẫn còn đi ở phía sau, vì Hồng Tụ vẫn còn chưa sinh mà y không chỉ nhận được ý chỉ hồi kinh của hoàng đế lẫn thư thúc giục của Đại Trường Thu nên phải gấp gáp như vậy. Vốn muốn nàng ở lại Lương Châu cho tới khi sinh con mới về, nhưng Hồng Tụ không chịu, một mực có Vân Lang ở bên cạnh mới yên lòng, cũng may Tô Trĩ luôn túc trực ở bên cạnh nên không xảy ra vấn đề gì cả.
Giờ về tới đây rồi Vân Lang không cần vội nữa, một mình đi bộ thong thả ngắm cảnh sắc xung quanh, khi y đi thì Thượng Lâm Uyển liên tiếp gặp tai họa, xem ra sau gần ba năm đã khôi phục không tệ, dựa vào ánh đèn trong đêm tối là có thể thấy rồi.
Công sức lớn nhất chắc chắn không thể không kể tới đội lạc đà ở phương tây tới, dù trời tối vẫn đi thành hàng dài tập nập trên đường.
Trường Môn Cung hôm nay canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, cho nên vừa đi vào đại điện, Vân Lang mỉm cười, đúng như dự liệu, Lưu Triệt có mặt, đi tới một bước cung kính quỳ xuống dùng đại lễ khấu bái.
“ Thần Lương Châu mục Vân Lang bái kiến bệ hạ.”
Đành phải thế thôi, mục thủ một phương vừa tiến kinh, lễ nghi mà chỉ cần khiếm khuyết một chút dễ bị coi là không thần phục.
Lưu Triệt ngồi ngày ngắn nhận lễ xong mới nâng tay lên:” Ái khanh bình thân, người đâu, ban ngồi.”
Tùy Việt mang tới một cái đệm mềm đặt trước Vân Lang, Vân Lang ngồi lên chắp tay:” Bệ hạ thánh thể có an khang?”
“ Thánh cung an.” Lưu Triệt gật đầu, quan sát Vân Lang một lượt, vỗ về:” Ái khanh mục thủ vùng hoang vu, gian khổ rồi.”
“ Đó là chức trách của thần, không dám kêu khổ!” Vân Lang đứng dậy thi lễ:
Biểu hiện này làm Lưu Triệt hài lòng, vỗ bàn một cái:” Khanh làm việc rất tốt, trong thời gian ngắn khiến một vùng hoang vu bộc phát sinh cơ, đó là bản lĩnh của khanh. Chỉ là trẫm nghe nói Lương Châu có nhiều chuyện tham ô, không biết ái khanh nói sao?
Vân Lang thở dài:” Lương Châu đạo tặc nhiều vô kể, thần phái binh diệt liên tục, nhưng không hết, người Khương bản tính dã man, có chút tranh chấp là rút gươm đao nói chuyện, đổ máu mất đầu như cơm bữa. Luật pháp nơi đó vẫn dừng ở thời thái tổ, chỉ có ước pháp tam chương, thần muốn lập nên quyền uy luật pháp, nhưng nhân thủ không đủ, cai trị địa phương chủ yếu dựa vào tính tự giác của quan viên.”
“ Có quan viên mang suy nghĩ, chỉ cần không bóc lột bách tính Đại Hán là được, nên trong quá trình tiếp xúc với dị tộc nảy sinh chuyện tham ô, không kịp chấn chỉnh làm bại hoại pháp luật, là tội của thần.”
Lưu Triệt nghe rất chăm chú:” Thiên hạ thái bình rồi, ai nấy lơi lỏng, cho rằng từ nay có thể kê cao gối ngủ kỹ, không biết bách tính trăm người thì chín mươi nghèo khó, giờ chưa phải lúc lơi lỏng.”
Người thả lỏng nhất chính là hoàng đế, Vân Lang không biết hoàng đế phải mang trái tim lớn thế nào mới có thể nói ra được câu như vậy.
Lưu Triệt khẽ ho một tiếng:” Nghe nói khanh xây một tòa thành bằng đá?”
“ Vâng ạ, Lương Châu là cương vực mới khai thác, thần cho rằng lấy trấn áp là chính vỗ về là phụ, thành Độc Thạch vì thế mà sinh ra. Tiến có thể bao quát ba quận Hà Tây, nhòm ngó quan ngoại. Lui có thể cố thử cương vực, đảm bảo trong nước bình an vô sự.” Vân Lang đề cao ảnh hưởng của thành Độc Thạch:
Lưu Triệt cũng có suy nghĩ này, mỉm cười hỏi: “ Vậy khanh cho rằng ai có thể đảm đương trọng trách này?”
Vân Lang nói dứt khoát:” Ắt phải là một con mãnh hổ.”
“ Cửu lệnh Thượng Quan Kiệt trong Vị Ương cung thế nào?”
“ Hạng vô danh, không thể giao trọng trách.”
Bị Vân Lang phủ định dứt khoát như vậy, Lưu Triệt nhíu mày không hài lòng:” Thượng Quan Kiệt sức khỏe vô cùng.”
“ Trâu cày trong nhà thần cũng sức khỏe vô cùng, Thượng Quan Kiệt không đấu nổi nó.”
“ Chẳng lẽ khanh cho rằng chỉ Hoắc Khứ Bệnh mới có thể đảm nhiệm được.”
“ Nếu thế thì tài lớn dùng việc nhỏ rồi.” Vân Lang tất nhiên có tính toán trước:” Tô Vũ, nhi tử của Tô Kiến có thể đạm nhận được trọng trách này.”
Lưu Triệt bật cười chỉ Vân Lang:” Trẫm nghe nói khanh và Tô Kiến bất hòa, thái độ của Tô Vũ với khanh cũng không hữu hảo, đây đúng là tiến cử hiền tài không kể hiềm khích. Có điều khanh bây giờ cũng có thể tiến cử người thân không cần tị hiềm rồi.”
Vân Lang không tiến cử thêm ai khác mà dập đầu nói:” Xin bệ hạ cho thần về Thượng Lâm Uyển đọc sách dạy người.”
Lưu Triệt nhìn Vân Lang:” Khanh nên biết trẫm chưa tới mức không thể dung khanh, giờ từ quan vẫn còn sớm lắm.”
Vân Lang mỉm cười:” Thần chỉ muốn về sau cùng bệ hạ câu cá, đánh cờ, uống rượu, chứ không muốn một ngày trong nhà lao đình úy phủ, nắm chấn song kêu oan, hoặc là mắng bệ hạ vô tình vô nghĩa. Lương Châu trời cao hoàng đế xa, thần mà ở đó lâu thế nào cũng sinh ra dã tâm, bất kể vì bệ hạ hay vì thần, sớm giao trả công việc về tới Trường an mới là tốt nhất.”
Nghe Vân Lang dám thẳng thắn nói tới chuyện tạo phản, Lưu Triệt cũng ung dung phất tay:” Khanh yên tâm làm Lương Châu mục, cần phú dân thì phú dân, dù tham ô một chút, chỉ cần đừng nghiêm trọng, trẫm mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là đừng tạo phản. Ha ha ha, không phải trẫm xem thường khanh, nhưng đây không phải là tâm cảnh của người tạo phản, khanh không có cái đó.”
Quân thần tấu đối vô cùng vui vẻ, bất tri bất giác trời cũng đã tối.
Lưu Triệt nhìn cung nga thắp đèn, cảm khái:” Lâu rồi trẫm chưa trò chuyện với ai khoan khoái như vậy.”
Vân Lang sờ chòm râu ngắn:” Chắc là vì lâu rồi bệ hạ không gặp vi thần nên thấy mới mẻ, chứ quen rồi bệ hạ lại thấy thần chướng mắt thôi.”
Lưu Triệt chỉ mặt Vân Lang cười:” Ha ha ha, khanh hãy làm thái phó của Xương Ấp vương đi.”
Vân Lang gật đầu:” Chỉ cần bệ hạ ra lệnh, vi thần tuân chỉ, có điều xin bệ hạ nói rõ hàm nghĩa sau ý chỉ đó đã, nếu thần một khi làm thái phó, ắt toàn tâm toàn ý.”
“ Nếu tranh đoạt thì sao?” Lưu Triệt mệt mỏi day mi tâm:
“ Xương Ấp vương muốn, thần sẽ giúp.”
“ Lời này vì sao không nói với thái tử?”
“ Thần không muốn làm kẻ địch của bệ hạ.” Vân Lang mỉm cười ăn cái bánh cuối cùng trong đĩa, trời đã tối mà chẳng thấy hoàng đế có ý giữ lại ăn tiệc, đành tự lực cánh sinh:
“ Được, trẫm cho khanh về Trường An, vậy ai thay khanh làm Lương Châu mục?”
“ Hoắc Quang ạ.”
Lưu Triệt ngớ ra một lúc:” Khanh đúng là không tị hiềm đấy, chỉ là thằng tiểu tử có làm nổi không?”
“ Bệ hạ cứ thử là được, dù sao ở Lương Châu thần chẳng mấy khi xử lý chính sự, đều Hoắc Quang xử lý, bệ hạ cũng biết mà, thần dạy mấy đứa đệ tử để có thể lười biếng.”
Buổi nói chuyện hôm nay, mỗi lời Vân Lang nói đều thật, không che dấu gì cả, chính vì thế làm Lưu Triệt rối loạn.