Hoắc Quang ngẩng đầu nhìn cánh cổng đen xì của đại lao Trung úy phủ, buộc ngựa vào cái cây, đi tới cửa, nơi này không phải ai cũng vào được, nhưng với hắn mà nói thì không thành vấn đề.
Nụ cười nhẹ, một thân thanh y, kẹp cuốn sách ở nách, nói với ngục lại là hảo hữu của Bành Kỳ ở Thái Học, thế là chẳng ai ngăn cản.
Đi qua cánh cửa thứ nhất mà mũi ngửi thấy mùi máu, mười mấy cái cọc gỗ dựng bên tường, vỏ sần sùi đã lột hết, trông có phần bóng, nhiều cọc đã quá lâu tới nứt ra, khe nứt toàn là máu đông đen xì.
Ngục lại thấy hắn nhìn cọc gỗ thì giải thích:” Vào đây không cần biết nguyên nhân gì, cứ đánh ba mươi roi đã, ăn trận đòn này không oan, khiến người đó về sau tránh xa thị phi trân trọng tính mạng.”
Hoắc Quang không bình luận, theo ngục lại đi vào bên trong tường cao.
Cho dù là mùa hè nắng gắt vẫn có rất nhiều tù phạm ngồi trong nắng, bù đắm thiếu thốn khi ở trong phòng giam, chỉ có một người nhắm mắt dưỡng thần ở chỗ râm, tóc bù xù che đi gò má, hết sức cô độc.
“ Vị đó là Vương Ôn Thư hung danh hiển hách, từng đưa vô số người vào đại lao, không ngờ có ngày hôm nay.” Ngục lại đi tới đá một phát rống lên:” Đứng lên cho gia gia xem.”
Vương Ôn Thư lặng lẽ đứng dậy, vén tóc dài che mặt, để ngục lại nhìn rõ hơn.
“ Công tử xem đi, vị này thiếu chút nữa lên tam công.”
Hoắc Quang nhét cho ngục lại một quả vàng, bảo hắn đi nơi khác, nhìn Vương Ôn Thư:” Sao chưa chết?”
Vương Ôn Thư mặt vốn đờ đẫn khẽ mỉm cười:” Sắp rồi.”
“ Hai nhi tử của ngươi đổi sang họ Ngô, tới được thành Hạ Bì, không sợ chết đói, tuy chẳng phú quý, trưởng thành không phải lo. Lão bà ngươi không cam lòng tịch mịch, tới Hạ Bì có một ngày đã bỏ gánh chạy theo người ta.”
Vương Ôn Thư đưa mắt nhìn Hoắc Quang, nhỏ giọng nói:” Ta vốn định giết ả, nhưng mà vì hai đứa nhi tử mà không ra tay, công tử có thể giúp không? Ta còn có một nơi cất giữ bí mật ....”
Hoắc Quang ghét bỏ xua tay:” Mau chết đi, đừng làm mất mặt nữa.”
Thấy đối phương không bị dụ hoặc, Vương Ôn Thư vội nói:” Thật đấy, thành Phú Quý, nơi hướng về phía ...”
Hoắc Quang không thèm nghe, gài sách vào thắt lưng, chuẩn bị đánh Bành Kỳ, tên khốn đó thân thủ không tệ, chắc tốn công một chút.
Bành Kỳ nghe nói đồng song tới, hoan hỉ từ quan phòng ra, từ khi hắn làm chức vị này, rất nhiều đồng song ngày nào tránh xa, hiếm lắm mới có một người, nhưng vừa nhìn thấy Hoắc Quang, nửa phần do dự cũng không có, hắn xoay người chạy ngay.
Hoắc Quang cười nhạt không đuổi, đứng nguyên tại chỗ, không tin tên khốn đó không biết mình tới đây làm gì.
Chốc lát sau, Bành Kỳ miễn cưỡng đi từ trong một gian phòng ra, chắp tay:” Đại sư huynh!”
“ Chạy cái gì?”
“ Đệ không biết vì sao.” Bành Kỳ cười nịnh không đợi Hoắc Quang hỏi đã khai báo:” Đại Trường Thu tới tìm đệ muốn đệ nghĩ cách, nếu không có sẽ bắt đệ đi thẩm vấn Vương Ôn Thư, đành phải hiến kế cho ông ấy.” Huống hồ đệ muốn làm ra chút thành tựu, Vương Ôn Thư không xui xẻo, đệ phải đợi rất lâu.
Hoắc Quang lắc đầu:” Đã bảo ngươi phải biết nhẫn nại mà.”
“ Không nhẫn được, Vương Ôn Thư không chết, Hán luật chỉ là tờ giấy trắng, đệ muốn sau này xử phạt ai cũng phải dựa trên luật pháp, chứ không phải mệnh lệnh của ai đó, dù là bệ hạ. Chỉ khi ai ai cũng tôn trọng luật pháp, Đại Hán mới bình an lâu dài, bách tính, thương cổ, quan viên an tâm sống dưới pháp luật.”
“ Hiện giờ quyền thế bệ hạ lớn nhất, chỉ bệ hạ mới có thể đủ khí phách thay đổi bất kỳ điều gì, chỉ có ở dưới sự cai trị của bệ hạ, chúng ta mới có thể hoàn thành biến cách, đại sư huynh đây là cơ hội hiếm có, không thể không làm. Đây là chuyện liên quan tới cả con cháu đời sau, chúng ta không thể không làm.” Bành Kỳ nói liền một hơi chắp tay:” Lời đệ đã hết, đại sư huynh nếu muốn ra tay, đệ sẽ không tránh.”
Hoắc Quang rốt cuộc không lấy roi ra, tên này đã trưởng thành rồi.
Khi còn nhỏ, bọn chúng bị đòn roi uy hiếp mà làm việc trái ý nguyện, nhưng trưởng thành rồi, uy hiếp đòn roi ngày càng giảm. Sư phụ chưa bao giờ dạy ai phải nghe lời ai, đa phần còn nói bọn họ sống vì bản thân, vì mộng tưởng của bản thân, chẳng ai là nô lệ của ai.
Nếu trước khi biết sư phụ đặt kỳ vọng lớn vào mình, Hoắc Quang sẽ đánh hắn, nhưng giờ hắn không làm thế nữa.
.............. ................. ....................
A Kiều xõa tóc ngồi trên giường gấm, áo sa tím nhạt khoác hờ trên người, thấy Vân Lang tới chẳng che đậy gì, tư thế này thực sự làm người ta ngứa ngáy.
Vân Lang cười khổ di chuyển ánh mắt khỏi bầu ngực nảy nở chỉ còn yếm lót của nàng:” Thế này có ổn không, bệ hạ vẫn ở Trường Môn cung mà.”
A Kiều cười lớn:” Bây giờ chỉ có ngươi coi bản cung là nữ nhân thôi, đây là câu làm lão phụ này vui vẻ nhất năm nay.”
“ Quý nhân vẫn xinh đẹp rực rỡ như cũ, đâu ra lời lão phụ như thế.”
“ Hừ, biết ngươi nói không thật lòng, bản cung vẫn thích, nói đi, sau này chúng ta phải làm sao? Muốn quay về quan hệ thân mật với bệ hạ như trước là không thể, ngươi có kế hoạch gì mới thì làm đi.” A Kiều ngồi thẳng lên, cung nữ mang trường sam khoác lên người nàng, nữ nhân cao quý kiêu ngạo lại xuất hiện:
Vân Lang nhẹ người, A Kiều mà cứ ăn mặc như vậy làm khó ý quá, trước kia y dám nhìn, bây giờ A Kiều cũng thay đổi nhiều rồi, nhiều toan tính nhiều lợi ích, trên vai y cũng là gia tộc lớn không thể để tình cảm tác động:” Chúng ta chẳng cần làm gì, quý nhân một lòng dạy bảo Xương Ấp vương, thần thì tới Thái Học làm tiên sinh, tùy tâm tình mà làm là tốt nhất. Nhàn hạ thì rủ Khứ Bệnh Tào Tương đi săn, bớt hỏi chiều chính, giảm qua lại với người khác, chúng ta làm ẩn sĩ đi.”
“ Bệ hạ không biết đối diện với chúng ta ra sao, nên đợi chúng ta hành động trước, hắn thích suy bụng ta ra bụng người. Ha ha ha, giờ chúng ta chẳng cần, mặc kệ ra sao thì ra cũng là cách hay.”
A Kiều che miệng cười như thấy thú vị lắm:” Có điều Vân Lang, nếu chúng ta không làm gì, lâu dần người ta sẽ thất vọng, cuối cùng là quên chúng ta, ngươi chuẩn bị chưa?”
Vân Lang thoải mái:” Bệ hạ chẳng qua chỉ có thể thay đổi thần tử thôi, không thay được con dân …”
“ Tốt, tốt, dù sao ta cũng lười quan tâm tới triều chính, còn có học được, y quán phải lo liệu, mấy năm qua bận rộn, không để ý nhiều.”
Vân Lang vỗ tay:” Đó mới là chuyện quý nhân nên làm, thần vẫn câu nói đó, chỉ cần phụ nhân trẻ nhỏ được sống, ấu đồng muốn đi học được đi học, là ân trạch bằng trời, không ai lay chuyển được địa vị của quý nhân nữa.”
A Kiều nhìn về Vị Ương cung, tới gần Vân Lang nói nhỏ:” Vệ thị hận ta thấu xương, Lưu Cư coi ta như kẻ thù, mẫu thân ngươi cũng không thèm qua lại với Trường Môn cung nữa.”
Vân Lang khẽ thở dài:” Đây là chuyện tất yếu, thế nên chúng ta càng không nên làm gì, năm tháng sẽ khiến người không hiểu quý nhân biết thế nào là đúng sai.”
A Kiều cảm thán:” Đáng thương, đáng thương, Lưu Cư sắp điên rồi, thằng bé đó giống cha nó, tính tình thiếu kiên nhẫn. Bệ hạ đợi chúng ta hành động, nhưng chỉ đợi được nhi tử hắn hành động mà thôi. Kỳ thực nếu còn khả năng, ta thấy Lưu Cư kế thừa hoàng vị vẫn tương đối tốt, ngươi biết, ta không muốn thấy thiên hạ hỗn loạn.”
“ Tương lai dù Xương Ấp vương có đăng cơ được cũng là do thái tử đưa lên, không liên quan tới chúng ta. Nếu thái tử đăng cơ, chúng ta tự đi đầy, Lương Châu chính là nơi thần chuẩn bị cho mọi người, quý nhân không cần lo nghĩ nhiều.” Vân Lang chắp tay một cái:
A Kiều thương tâm:” Ngươi xem mà làm, đừng để chúng ta ra sức vì thiên hạ rốt cuộc không có kết quả tốt.”
Nói xong ra lệnh tiễn khách.
A Kiều đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Vân Lang đi xa dần, lòng có chút buồn bã, nàng thấy mình già thật rồi, trước kia Vân Lang gặp nàng cứ luôn kiếm cơ hội nhìn trộm thân thể, lần này thì không. Đáng tiếc, khi nàng gặp Vân Lang thì đã vợ người, nếu không chẳng bỏ qua cho y ...