Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1087 - Q7 - Chương 098: Ngủ Với Lão Bà Là Công Tác.

Q7 - Chương 098: Ngủ với lão bà là công tác. Q7 - Chương 098: Ngủ với lão bà là công tác.

Khi Vân Lang rời Trường Môn cung thì trăng đã lên cao.

Nghe Tùy Việt bẩm báo, Lưu Triệt dừng bút lông, nhìn đồng hồ cát lẩm bẩm:” Mới một tuần hương, nói chuyện nhanh như thế, chứng tỏ Vân Lang sớm có cách ứng phó rồi.”

Tùy Việt không hiểu:” Y làm gì có tư cách tranh phong với bệ hạ.”

“ Ngươi cũng biết, chẳng lẽ Vân Lang không biết, cho nên y sẽ không làm gì hết. Không được, thiên hạ yên tĩnh quá, như đầm nước chết vậy, thế này không tốt ...” Lưu Triệt lẩm bẩm, nếu ai ai cũng thỏa mãn rồi chẳng cần gì nữa, tất nhiên cũng không bận tâm tới sự tồn tại của hoàng đế:

Tùy Việt càng không hiểu, thiên hạ thái bình không phải là tốt à? Sao bệ hạ lại bất mãn?

“ Truyền chỉ, chiêu cáo thiên hạ, trẫm đã mời Vĩnh An hầu Vân Lang làm sư phụ của Xương Ấp hầu, tiền học ba vạn lượng.”

Tùy Việt run một cái, không biết thái tử sẽ làm sao đây.

Chẳng mấy chốc chiếu thư được bí thư giám soạn thảo xong, Lưu Triệt xem xong đóng dấu, phất tay, Tùy Việt ngay trong đêm tới phủ thừa tướng để đóng dấu, sau đó chọn ngày lành chiêu cáo thiên hạ.

Tống Kiều xoay lưng lại với Vân Lang, bám vào thành thùng tắm, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức nào.

Vân Lang đưa tay ra kéo hông nàng một cái:” Nhớ ta không?”

Thân thể trắng mịn của Tống Kiều lại lần nữa ngã vào thùng, áng hồng phẫn phủ đầy mặt, khẽ lườm Vân Lang trách y vừa rồi quá thô bạo:” Về là tốt rồi.”

“ Ta không về Lương Châu nữa, cũng không làm quan nữa, nàng thấy sao?”

“ Được, cứ sống thế này là tốt rồi.”

Vân Lang bế Tống kiều ngồi xoay lại, vỗ vỗ mông nàng, Tống Kiều cắn môi điều chỉnh tư thế, cổ rướn lên rên một tiếng:” Đi một cái ba năm liền, không nghĩ xem thiếp thân sao qua được.”

“ Chúng ta còn có thời gian mà, nên sinh thêm vài đứa nữa.”

Tống Kiều ôm lấy vai Vân Lang, rên rỉ liên hồi, đột nhiên cười khúc khích:” Trác Cơ đêm nay không ngủ được rồi.”

Đang lúc thế này mà còn nghĩ tới chuyện đó được, Vân Lang nữa bực mình nữa buồn cười, vỗ mông Tống Kiều một cái, bảo nàng chuyên tâm vào công việc.

Lão bà nhiều, nhiều việc biến thành trách nhiệm, thành công việc phu thê lâu năm ở cùng nhau, thành phần an ủi nhau nhiều hơn là tìm thú vui, thế nên Vân Lang an ủi Tống Kiều rồi thì không thể bên trọng bên khinh, phải an ủi Trác Cơ.

Trác Cơ nhìn vóc dáng đã trở nên sồ sề của mình có chút đau lòng, kéo chăn mỏng che bụng, không muốn cho Vân Lang nhìn thấy thân thể đã già đi của mình.

Vân Lang vuốt ve thân thể nàng:” Đắp lắm gì, trời nóng.”

Trác Cơ buồn bã kéo tay Vân Lang ra:” Gia chủ nhà ai lại đi sủng hạnh thiếp thất trên bốn mươi chứ?”

Vân Lang bất mãn:” Thế hóa ra vừa rồi ta vất vả phí công à? Nàng ít nhất phải tỏ ra vui vẻ một chút chứ.”

“ Chàng là người tốt.” Trác Cơ vỗ tay, liền có hai nữ lang trẻ trung khoác áo sa mỏng tang, đường nét thanh xuân mơn mởn ẩn hiện, không nói gì quỳ bên giường:

Không hỏi Vân Lang cũng biết Trác Cơ có ý đồ gì rồi, cười nhạt:” Ý nàng là sau này ta sủng hạnh họ, ném nữ nhân già nàng ra ngoài đúng không?”

Trác Cơ đỏ mặt:” Ở cùng thiếp làm khó chàng rồi, đây là bồi thường.”

“ Ý nàng là sau này chúng ta ở bên nhau, nàng ở bên nhìn, còn ta dùng sức trên người chúng à? Sao nàng nghĩ là ta chỉ đối phó qua loa, vừa rồi ta dốc hết sức thỏa mãn nàng thế nào, chẳng lẽ không nhận ra.”

Trác Cơ ngồi dậy thương xót vuốt ve gò má đã gầy xạm đi không ít của Vân Lang, cúi đầu xuống mũi hai người chạm nhau:” Thiếp thân già rồi, không nên đòi hỏi phu quân nữa, đây là cách làm bình thường của đại hộ.”

Vân Lang vỗ đét một cái lên mông Trác Cơ:” Muốn củng cố ân sủng à, nàng thiếu tự tin thế sao? Nàng là ai, thi từ ca phú không gì không tinh thâm, kinh doanh có thể phú giáp thiên hạ, dám yêu dám hận, sao thiếu tự tin như thế?”

“ Đừng nói hiện trong mắt ta, nàng vẫn xinh đẹp như thường, cho dù sau này có da gà tóc hạc, ta cũng không tha nàng, nàng là thê tử của ta, liên hệ giữa chúng ta không chỉ là chuyện giường chiếu, đó chỉ là một cách biểu đạt tình cảm thôi. Nếu nàng muốn củng cố ân sủng, không bằng sáng tác bài ca hay, có biết lúc nàng ca vũ mê người ra sao không?”

Hai mỹ nữ nghe tới đó biết ý lặng lẽ lui ra, Trác Cơ vùi đầu vào ngực Vân Lang khóc không thôi, nước mắt làm ngực y ướt cả mảng.

Bận rộn suốt cả đêm, hai người suýt chết, tích tắc gần tử vong ôm nhau ngủ.

Sáng sớm, chim kêu lích rích, Vân Lang ngồi dậy nhìn con chim đen trắng ngôi ở cửa sổ hót không ngừng thì bực mình:” Nó chưa chết à?”

Trác Cơ ngồi trước gương đồng chải tóc, cười khẽ:” Chết lâu rồi, đây là con cháu nó, cứ tới chỗ thiếp kiếm ăn, không chịu đi.”

Nói rồi đứng dây cầm bán sứ xanh đi ra, ném vốc cốc ra cửa, thế là rào rào một đám chim màu giống như vậy đáp xuống mổ cốc ăn.

“ Giờ chim chóc giờ cũng vô lại như thế rồi.”

Vân Lang nhảy xuống giường xem đàn chim tranh ăn, Trác Cơ vội khoác áo lên người y:” Vân Âm ở lầu ba, khuê nữ lớn rồi, chàng phải chú ý.”

“ Hừ, giờ nó đâu còn nghĩ tới cha nó, trong đầu chỉ có tình lang thôi.”

“ Cho nên chàng phái Hoắc Quang đi làm trưởng sử Lương Châu?” Trác Cơ có ý trách:

“ Vốn định để Hoắc Quang làm Lương Châu mục, bệ hạ không đồng ý, tên thừa tướng khốn kiếp cũng không đồng ý.”

“ Trẻ con mười tám làm mục thủ một phương, thế mà chàng cũng nghĩ ra được.”

“ Mười tám thì sao? Khứ Bệnh bằng tuổi đó đã đánh cho Hung Nô chạy bán sống bán chết, ta một mình nắm giữ Thụ Hàng thành rồi kia, chẳng qua bệ hạ hùng tâm không còn nữa, đúng là bi ai ...”

Trác Cơ không thèm để ý tới lời lải nhãi của y, ngửi cổ đẩy một cái:” Có mùi, đi tắm đi.”

Vân Lang cũng ngửi cổ Trác Cơ:” Đâu có mùi gì.”

Trác Cơ thẹn thùng:” Thiếp tắm rồi.”

Ba năm không về, ao nước nóng Vân thị giờ được sửa sang càng thêm xa hoa, cả ao làm bằng thanh ngọc, thợ mài rất bóng, nắm trên đó vô cùng dễ chịu.

Đêm qua không ngủ mấy, Vân Lang chùm cái khăn lông lên mặt, định ngủ bù thì cảm giác trên đầu có người, kéo khăn xuống nhìn một cái rồi lại lười biếng nhắm mắt vào:” Muốn tắm thì tắm đi, ngồi trên đầu ta là sao?”

“ Ngươi để râu trông đẹp đấy, nhất thời nhìn tới mê mẩn.”

“ Khứ Bệnh đâu rồi?” Vân Lang lúc này không muốn đấu khẩu với Tào Tương, đang mệt bã người đây:

“ Ngã khí cầu bị thương ở chân, không cưỡi ngựa được, chỉ đành treo chân lên để gia tướng dùng xe ngựa vận chuyển tới, nên ta đi trước.”

“ Bảo với hắn rồi, khí cầu còn chưa hoàn thiện, cố bay cho cao cho xa, thật không hiểu hắn nghĩ gì, chưa phải đi thắp hương hắn là may rồi.” Vân Lang không hỏi cũng đoán ra nguyên cớ:

Tào Tương cười lớn thoáng cái cởi hết quần áo nhảy ùm xuống ao:” Khứ Bệnh giờ dựa vào cái khí cầu mà sống, ngươi đừng khuyên, lão bà hắn cũng khuyên, bị hắn đánh gần chết.”

“ Lão bà ngươi hôm nay có tới không?”

Tào Tương nổi giận:” Ta đã trần truồng bồi tiếp ngươi còn chưa đủ à, lão bà ta có thai vẫn nhòm ngó, quá đáng lắm rồi.”

“ Cái gì, Dương Lợi lại có thai, ba năm đã sinh một nam một nữ rồi, ngươi phải để người ta nghỉ chứ.”

Tào Tương lắc đầu:” Dương Lợi thích nhiều con, ta cũng thích, mà cữu cữu ta càng thích. Tào thị to như thế, nếu vẻn vẹn là do con cháu Tào thị nắm giữ, cữu cữu ta không yên tâm, do ngoại tôn nắm giữ sản nghiệp, cữu cữu ta yên tâm hơn. Ngươi nghĩ cho Dương Lợi vất vả, không biết ta càng vất vả à?”

Bình Luận (0)
Comment