Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1088 - Q7 - Chương 099: Hóa Thù Thành Bạn.

Q7 - Chương 099: Hóa thù thành bạn. Q7 - Chương 099: Hóa thù thành bạn.

Tào thị là một gia tộc cực lớn, có thể nói môn sinh khắp thiên hạ, lớn tới mức tương lai dù ai lên ngôi báu, vẫn có thể sống thoải mái.

Mấy câu nói này của Tào Tương thể hiện rõ lập trường, hắn chỉ quan bố trí trong gia tộc thôi, còn chuyện tranh đoạt không dính dáng, tóm lại không giúp ai hết, gia tộc lớn như vậy mà chọn phe sớm quá đúng là ngu xuẩn.

Hôm nay mở gia yến, không chỉ là tụ tập huynh đệ, còn là vì Vân Lang muốn biết lập trường từng nhà, sau này làm việc cẩn thận không làm hỏng vốn liếng lập thân của người ta.

Vân Lang tùy ý nói:” Lưu Bác có tám thành đăng cơ, ngươi tin không?”

“ Sao cũng được, ta biết ngươi lo lắng vấn đề liên quan tới mẫu thân, yên tâm đi, chuyện gia tộc lớn dứt khoát hơn ngươi nghĩ nhiều. Ta đã chấp chưởng Tào thì, tất nhiên sẽ cắt đứt với Trường Bình hầu phủ, dù thân thiết cũng chỉ là đồng minh ngang hàng thôi. Ngươi còn chưa biết, á phụ ta cũng cắt đứt quan hệ với Lưu Cư rồi.” Cho dù luôn liên hệ qua thư, vài chuyện chỉ khi đối diện mới nói ngọn ngành được, Tào Tương thông báo cho Vân Lang tình hình mới nhất:” Chỉ là ông ấy vẫn ủng hộ Lưu Cư, quan hệ thân tộc làm ông ấy không thể tránh đi, cơ mà Lưu Cư có thể khiến chúng bạn rời bỏ hết thế này cũng phục thật.”

“ Trước kia hắn còn nhỏ, ta thấy không tệ, vậy mà giờ hắn chẳng làm được một chuyện đúng, bệ hạ lại bắt đầu gây sức ép với hắn, chẳng biết còn sinh ra chuyện gì?” Vân Lang thấy hơi tiếc, chẳng cần Giang Sung, Lưu Cư lại đẩy mình vào đường cùng giống lịch sử rồi, điều này cho thấy đây là bản tính của hắn:

“ Sắp phong thiện Thái Sơn, bệ hạ đi xa, trọng thần theo cùng, hắn ở lại giám quốc, mong rằng hắn đừng làm xằng.”

Hai người câu được câu chăng một lúc thì Hoắc Khứ Bệnh ngồi xe lăn tới.

Sự cố khí cầu đâm vào cây rơi xuống làm hắn bị thương một cái chân, hai cái xương sườn, chưa bao giờ hắn thương nặng như thế.

“ Ta không sao!” Hoắc Khứ Bệnh chặn họng Vân Lang, tên này sẽ không nói được câu gì tử tế:

“ Rơi từ trên cây cao xuống không chết, ta thấy lần sau ngươi nên thử nhảy từ vách núi.” Vân Lang có chút bực dọc:

“ A Tương nói ngươi từng lên Hoa Sơn, đợi thương thế của ta lành, chúng ta từ Thái Sơn về cùng lên Hoa Sơn, ngươi dẫn đường ...”

“ Cút! Trên đó không có thần tiên đã thế lại lạnh bỏ mẹ, còn gặp một lão hán bán hoa quả lừa của ta rất nhiều tiền.”

Vân Lang lau người xong mặc quần áo lên, đẩy Hoắc Khứ Bệnh tới tiền viện, Tào Tương nán lại muốn ngâm mình thêm một lúc, dù sao chuyện khách khứa không liên quan tới hắn.

Gia chủ đã về, trang viên lập tức thêm không ít sức sống, vô số phó phụ bận rộn đi qua đi lại ngoài sân, hôm nay Vân thị mời rất nhiều người, không ai rảnh.

“ Sau này dùng khí cầu cần phải mang theo một thứ gọi là dù bay, có thứ này, cho dù rơi từ trên cao ngàn trượng cũng không lo mất mạng. Có điều thứ này ta chưa thí nghiệm, phải đợi đã ...”

Hoắc Khứ Bệnh phấn chấn hẳn, nếu có thứ đó chẳng phải muốn bay cao bao nhiêu tùy thích à:” Dù bay là gì, sao thần kỳ thế?”

Vân Lang lấy từ trong lòng ra cái khăn tay lụa vuông vức, dùng chỉ mảnh buộc bốn góc, đo cho cân rồi buộc thêm cục đá ném lên trên không. Chỉ thấy lên giữa không trung cái khăn tay bung ra, sau đó từ từ rơi xuống đất.

Hoắc Khứ Bệnh vội điều khiển cái xe lăn tới gần nhặt cái khăn tay, ném thật cao lên trời, nhìn nó từ từ rơi:” Ta chính là cục đá kia, có thể rơi từ trên không xuống mà không bị thương?”

“ Vô tri như vậy mà dám bay lên thật cao, ta phục ngươi thật.”

Vân Lang nhìn quanh, lúc này Vân thị đã toàn khách khứa, nhìn mà ghét.

Chuyện tiếp khách không cần tới lượt Vân Lang, gia thần Vân thị ra mặt là đủ thể diện rồi.

Bữa tiệc hôm nay tổ chức cho phù hợp tình thế, nói cho người ta, Vân thị ba năm không chiêu đãi khách khứa vì gia chủ không có nhà, giờ Vân Lang đã về phải có câu trả lời cho mọi người, thể hiện mình là huân quý bình thường, tỏ ra quá kiêu ngạo xa cách không tốt.

Tiệc thế này Vân Lang ra mặt hay không chẳng quan trọng, vì cũng chẳng có khách khứa quan trọng nào tham dự loại tiệc thông lệ này.

Cho nên Vân Lang đẩy Hoắc Khứ Bệnh ra hậu sơn, ba huynh đệ cho thanh tĩnh.

“ Ha ha ha, bây giờ ngươi càng ngày càng bình thường rồi, trước kia Vân thị ngươi thậm chí ngay cả cách xưng hô cũng khác người.” Hoắc Khứ Bệnh bình phẩm:

“ Vì thế giới này do kẻ ngốc nắm giữ, ngươi đừng thấy bệ hạ anh minh thần vũ, quan lại giảo hoạt như hồ ly, bọn họ định ra phương hướng tiến lên, còn tiến lên thế nào, kỳ thực do số lượng lớn kẻ ngu xuẩn quyết định.”

“ Ngươi nói bách tính ngu xuẩn?”

“ Không phải, bách tính đa phần là vô tri, bọn ngu xuẩn ta nói là hào tộc, những kẻ chỉ muốn chiếm đoạt không nghĩ tới hi sinh, chúng ta phải dạy chúng cái đạo lý có được ắt có mất, làm người nghèo ngày càng nghèo không phải là chuyện tốt.” Vân Lang khẽ thở dài:

“ Người giàu dựa vào vơ vét người nghèo làm giàu, nếu người nghèo mà không nghèo nữa, sẽ không chấp nhận bị người giàu chèn ép, người giàu không sống được yên lành.” Nghe giọng điệu biết của Tào Tương phú hào nhiều đời:

“ A Lang, giờ có nô lệ tiếp nhận chèn ép thay người nghèo, nhưng không thể quá lâu, giờ Tào thị ta đã bắt đầu vươn ngoại vực kinh doanh rồi, ngươi cứ mãi quanh quẩn ở mảnh đất này sao?”

Vân Lang dừng chân hỏi Tào Tương:” Ngươi hợp tác với Lưu Lăng rồi à?”

“ Là bệ hạ hợp tác với Lưu Lăng, công chúa Đại Hán ta năm sau gả cho thái tử Hung Nô, từ nay về sau Đại Hạn và Hung Nô qua lại mật thiết, hưởng lợi nhất là Lương Châu của ngươi đấy.”

Quyết định của Lưu Triệt làm Vân Lang bất ngờ.

Trung Nguyên quá xa, Trường An quá xa, vậy như Tào Tương nói, Lương Châu là lựa chọn tốt.

Từ Lương Châu tới Thân Độc vẫn xa xôi, thế nhưng vượt qua sa mạc bao la với người Hung Nô mà nói không phải là vất vả, bọn họ vốn là dân tộc du mục.

Chỉ là hiện giờ tình hình trong nước đáng quan tâm hơn đối ngoại.

Vệ hoàng hậu đem nữ nhi mình là Chư Ấp công chúa gả cho thái tử Hung Nô cũng có thể xem như một sự đáp trả lại A Kiều.

Chỗ dựa lớn nhất của A Kiều là gần như nắm giữ thương nghiệp Đại Hán, thương cổ thiên hạ đại bộ phận bôn tẩu dưới cờ của A Kiều. Một tấm thẻ bài Trường Môn cung có thể đối lấy trăm cân hoàng kim cở chỗ thương cổ.

Ở Đại Hán, Vệ hoàng hậu muốn đi theo con đường A Kiều là không thể, nên khi sứ đoàn Hung Nô tới, nàng như cái cây khô lần nữa mọc lá mới.

“ Hung Nô giờ đã khác xưa rồi, từ cách Lưu Lăng đặt tên cho nhi tử là có thể thấy, lúc này Chư Ấp gả đi sẽ thành thái tử phi một nước, chứ không có số phận bi thảm như các công chúa trước kia nữa.”

“ Lưu Lăng cũng không có khả năng có thêm con cái, Lưu Phương tương lai ắt là hoàng đế Hung Nô, chúng ta đều biết Mông Tra chẳng qua là món đồ chơi của Lưu Lăng .... Nay Lưu Lăng đã thâu tóm quyền lực, nàng khả năng cần thêm diện thủ, nhưng sẽ không để một tên diện thủ nắm đại quyền, vì thế kẻ này chết chắc ...” Tào Tương nói chuyện không được mấy câu nghiêm túc là có chiều hướng dâm dục:

Hoắc Khứ Bệnh nhìn bàn đồ chỉ lẩm bẩm:” Tức là vẫn không có đánh nhau.”

Vân Lang gật đầu, nói thật chuyện chuyển biến quá nhanh, y bây giờ vẫn mang chút tâm thái cũ với Hung Nô:” Đại Hán và Hung Nô sắp bước vào thời kỳ trăng mật, khả năng đánh nhau là bằng không, ít nhất thời đám người chúng ta còn sống là không thấy được chiến tranh nữa.”

Bình Luận (0)
Comment