Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1089 - Q7 - Chương 100: Càng Lớn Càng Nhiều Phiền Não.

Q7 - Chương 100: Càng lớn càng nhiều phiền não. Q7 - Chương 100: Càng lớn càng nhiều phiền não.

Nếu như trước kia Hoắc Khứ Bệnh vẫn ôm một chút hi vọng ngày nào đó có thể dẫn quân truy quét Hung Nô thì với tình hình bây giờ cho thấy không còn khả năng nữa, buồn thiu cầm mô hình khí cầu trong thư phòng lên:” Ta muốn làm thứ này thật lớn.”

Vân Lang lắc đầu:” Vô ích thôi, làm to hơn nữa cũng chẳng đề làm gì, chúng ta lại chẳng phải dùng nó vận chuyển hàng hóa.”

Tào Tương nghe thế sáng mắt:” Ngươi nói xem, nếu dùng thứ này vận chuyển hàng hóa từ Thân Độc tới thì sao?”

Vân Lang phủ quyết:” Không được đâu, dù được cũng không đáng, chi phí quá cao.”

Tào Tương vẫn chưa từ bỏ, hưng phấn xúi bẩy:” Thong thả, không cần vội, ta thấy cứ nghiên cứu tiếp đi, nói không chừng có thể làm ra được khí cầu cực lớn để vận chuyển hàng hóa, ngươi nghĩ mà xem, một loạt những chiếc khí cầu to vô cùng bay trên không mang theo hàng hóa, không bị ảnh hưởng bởi địa hình, chỉ bay bảy tám ngày tới được Thân Độc, từ Thân Độc bay về Đại Hán sẽ là cảnh huy hoàng thế nào?”

“ Được rồi, cứ quyết định làm vậy đi, Khoa kỹ Tây Bắc ngươi phụ trách nghiên cứu, ta bỏ tiền, một năm không được thì năm năm, không được nữa thì mười năm, không cần biết bao lâu, chỉ cần làm ra sẽ kiếm được vô số tài phú.”

Vân Lang hời hợt đáp:” Vậy ngươi kiếm người khác mà làm, đứng nhăm nhe Khoa kỹ Tây Bắc ta.”

Tào Tương khinh bỉ:” Tào Tín là con ta.”

Vân Lang khinh bỉ lại:” Vậy ngươi đi hỏi xem nó có muốn giúp ngươi không?”

Tào Tương ỉu xìu xua tay:” Thôi bỏ, thằng bé đó từ nhỏ đã không hòa thuận được với ta.”

Hoắc Khứ Bệnh đặt khí cầu xuống:” Phải rồi, ngươi chuẩn bị đi, vài ngày nữa định thân cho bọn nhóc.”

Tào Tương ngớ người:” Định thân cái gì, sao làm cha như ta lại không biết?”

“ Vừa mới nhớ ra, nhi tử người chạy vào phòng ngủ khuê nữ ta liền ba lần.”

“ Hoắc Nhị à?”

“ Đúng thế.”

Tào Tương mất một lúc mới lẩm bẩm:” Tào thị thứ tử cưới Hoắc thị thứ nữ, con bà nó, đúng là môn đăng hộ đối.”

Hoắc Khứ Bệnh thấy Tào Tương không tỏ ra vui mừng thì trừng mắt lên:” Ngươi thấy không ổn à?”

Tào Tương lười nhác nói:” Con mẹ nó nói môn đăng hộ đối rồi, có gì mà không hài lòng, chỉ là nhi tử cũng sắp có lão bà, cảm thấy mình già rồi. Vui thế quái nào được.”

Hoắc Khứ Bệnh chẳng đa sầu đa cảm như Tào Tương, hôm nay cầu thân là nhiệm vụ lão bà giao cho, Tào Tương đã đồng ý rồi thì chuyện tiếp theo là của mấy bà nương, hắn tiếp tục nghiên cứu khí cầu.

Tào Tương quay sang Vân Lang:” Nói tới định thân mới nhớ, Trương An Thế cũng nên thành thân với Nhi Ân đi, trì hoãn nữa thành trò cười mất, ngươi không có nhà, lão tặc Nhi Khoan tới tìm ta nhiếc móc đòi tự sát.”

“ Tống Kiều lo rồi, sáu ngày nữa, lúc đó các ngươi tặng lễ vật nhiều một chút.”

“ Không thể ăn lẹm vào gốc mãi như thế, A Lang, chuyện giao dịch với Hung Nô, chúng ta tham gia chứ, chúng ta không cần coi như làm lễ vật cho bọn nhỏ cũng tốt.”

Vân Lang trầm ngâm:” Không ổn, chúng ta có phần trong đó, Lưu Cư hận không thể lột da uống máu chúng ta mất.”

“ Vệ hoàng hậu chia phần cho mẫu thân, mẫu thân không cần, ta chuẩn bị tiếp nhận. Nói thật hoàng hậu cũng biết không có đám huynh đệ chúng ta tham gia, chuyện này khó thuận lợi. Tây Vực toàn do bộ tướng Khứ Bệnh trấn thủ, Lương Châu địa bàn của ngươi, coi như ngươi từ bi giúp một chút đi, đừng thiên vị thái quá, mẫu thân không chấp nhận được.”

Tới hôm nay Trường Bình vẫn chưa tới Vân thị, Vân Lang có chút bi thương:” Mai ta đi bái kiến mẫu thân.”

Tào Tương xua tay:” Mẫu thân tiến cung rồi, thời gian qua cùng Vệ hoàng hậu bố trí chuyện Tây Vực.”

Trong khi nam tử Đại Hán tương đối bảo thủ, vậy mà nữ nhân lại có hùng tâm khai thác ngoại vực, có lẽ Lưu Lăng cố vũ bọn họ.

Vân Lang tin, cùng với biên cảnh Đại Hán mở cửa với Tây Vực, thế nào cũng có nữ n hân rời Đại Hán, ra ngoài tìm kiếm mộng tưởng của mình.

Không còn gì để nói nữa, ba huynh đệ chỉ uống rượu, thiếu Lý Cảm, vẫn uống hết mười vò, khi Vân Triết tới mời ba vị trưởng bối ra đại sảnh tiếp khách thì cả ba đã say bét nhè rồi.

Không có nam nhân, nữ nhân lộng hành, Dương Lợi xúi bẩy Tống Kiều đưa gánh hát hay nhất thành Phú Quý vào Vân thị, lão bà Hoắc Khứ Bệnh tổ chức sòng bạc cực lớn.

Trương An Thế tổ chức tiệc thịt nướng ở hậu hoa viên, sau khi chia phần ngon nhất cho Nhi Ân, còn lại bị đám thiếu niên tranh cướp sạch.

Hoắc Quang ba năm ở tây bắc ăn thịt nướng tới chán chê rồi, bê đĩa đỗ luộc ăn ngon lành. Vân Âm đã cùng mẹ nàng đi đánh bạc rồi, cho nên chuyện Nhi Ân vẫn còn ở lại đây làm Hoắc Quang tò mò.

Trương An Thế giải thích:” Tiểu Ân có thai rồi, tổ phụ nàng ấy nói, nếu không gả được cho ta sẽ dìm xuống ao, cho nên bây giờ ta đi đâu nàng ấy theo đó.”

“ Không phải sáu ngày nữa thành thân à?”

“ Thì nói thế, nhưng lão tặc Nhi Khoan nói Khoa kỹ Tây Bắc chúng ta là lũ khốn kiếp, phải trông cho chặt, thành thân xong không cần gian nan như vậy nữa.”

Hoắc Quang nhìn đám tiểu sư để tranh cướp thịt trên giàn nướng, nhìn Trương An Thế béo tốt ân cần lấy lòng Nhi Ân, thầm than xem ra Khoa kỹ Tây Bắc muốn chiếu rọi muôn đời còn phải đi một quãng đường dài lắm.

“ Phải rồi A Tín, phụ thân ngươi đã cầu thân đại ca ta cho ngươi rồi, đại ca ta cũng đồng ý, chỗ Hoắc Nhị không thành vấn đề. Hai ngày nữa tới lượt các ngươi thành thân.”

Tào Tin đang tranh ăn với đám huynh đệ, nghe Hoắc Quang nói vậy kêu thảm vứt miếng thịt đi, không khác gì trúng tên vào mông chạy về phía phòng Tào Tương.

Cả nhà có lẽ mỗi Vân Triết không được vui chơi thoải mái, nó đại diện cho cha đi chào hỏi khách, lúc này mới quay về hậu viện.

Tống Kiều tính tình ôn như, vậy mà vào sới bạc sắn tay áo lên, càn quét tứ phương, Tô Trĩ cùng hai đứa con ở bên cạnh hò reo trợ uy cho sư tỷ, khiến đám phụ nhân Dương Lợi, Lý thị thua tới tái cả mặt.

Vân Triết nghe thấy tiếng nhị nương la hét bên trong nhưng không vào được, hai kháo sơn phụ không cho nó vào, bên trong là thế giới của phụ nhân, nam tử duy nhất là Vân Động thích ngủ trong lòng mẹ.

Trác Cơ và Vân Âm không tham gia, hai mẹ con ngồi dưới giàn nho trò chuyện, hương đuối muỗi lượn lờ, cảnh tượng êm đềm, thấy tỷ tỷ gần như nằm vào lòng mẹ làm nũng, Vân Triết tất nhiên không tiện tới.

Vân Triết đi tìm cha, vào trong thì thấy Hồng Tụ a di đang ngồi quạt mát cho cha, cái bụng to lắm, nhìn sờ sợ.

Hồng Tụ rời giường đi ra nói nhỏ vài câu, Vân Triệt gật đầu lặng lẽ rời phòng, đến khi nàng quay về không ngờ thấy Vân Lang rời giường, đứng bên cửa sổ nhìn Vân Triết.

“ Thằng bé này lớn rồi, lần trước tới tìm ta muốn ngủ chung là vì hôm đó trời mưa, nó sợ sấm, bây giờ lớn rồi, không sợ sấm nữa.”

“ Đã không sợ sấm từ mấy năm trước rồi.” Hồng Tụ bĩu môi thấy Vân Lang làm cha không tròn trách nhiệm:” Phu quân sao không hỏi đứa bé đó tới làm gì? Thiếp thấy hình như nó có tâm sự.”

“ Lớn rồi, nó có thể tự quyết định, chúng ta cứ quan sát là đủ, không nên can thiệp, Triết Nhi sau này là gia chủ mà, tự quyết đoán sớm cũng tốt.”

“ Thiếp nghĩ có lẽ không phải là chuyện nhỏ, chàng nên giúp nó chứ.”

“ Không cần, nhi tử của ta, ta biết chứ.” Vân Lang nói rất tự tin:

“ Chàng lười thì có.” Hồng Tụ xoa cái bụng, hạnh phúc lẩm bẩm:” Chàng lại sắp có thêm một đứa con để sai bảo nữa rồi.”

Vân Triết ôm nửa quả dưa hấu, tay cầm thìa vừa ăn vừa tới chỗ Trương An Thế, nhìn quanh không thấy Tào Tín đâu, hỏi:” Tào Tín đâu rồi?”

Hoắc Nhất hừ một tiếng:” Hắn không muốn làm tỷ phu của ta, đi tìm cha ta khiếu nại rồi, đoán chừng giờ đang ăn đòn.”

“ Ai đánh?”

“ Tỷ tỷ ta.”

Vân Triết thở dài, nó thấy mọi người càng lớn hình như càng xa cách, càng có nhiều vấn đề, không giống như hồi nhỏ, ngay cả Hoắc Nhị cũng có thể cùng chúng tắm chung. Đó là phiền não của Vân Triết, nó rất muốn mọi người tương thân tương ái với nhau mãi mãi.

Nó thấy cha và Tào bá bá, Hoắc bá bá, Lý bá bá chơi với nhau từ nhỏ, tới giờ vẫn rất thân thiết, nó muốn đám huynh đệ mình cũng được như vậy ...

Hôm nay dừng ở đây nhé.

Bình Luận (0)
Comment