Tụ hội Vân thị kéo dài những ba ngày.
Tụ hội như thế với chủ nhà mà nói là chuyện vô cùng vất vả, Vân thị từ trên xuống dưới đều chơi rất vui, cũng vô cùng mệt mỏi, đến khi khách đi rồi để lại bãi chiến trường tan hoang, phó dịch chỉ riêng dọn dẹp đã mất trọn một ngày.
Tiếp theo bọn họ lại chẳng thể nghỉ ngơi, ba ngày sau Trương An Thế cưới Nhi Ân, Vân thị còn rất nhiều việc phải làm.
Trương An Thế có phủ trạch ở thành Phú Quý do sư nương tặng, trước kia vốn là biệt viện Vân thị, giờ làm lễ vật thành thân cho hắn, nơi đó mọi thứ đều đầy đủ, chỉ cần chuyển vào ở là được. Trương An Thế sau khi bố trí xong, muốn đón tổ mẫu và mẫu thân tới sống cùng.
Cho dù mẫu thân Trương An Thế rất muốn rời căn nhà cũ ở Dương Lăng ấp tới nhà mới xa hoa ở thành Phú Quý, nhưng tổ mẫu hắn lại thà ở nhà cũ nuôi tằm dệt vải chứ không muốn hưởng vinh hoa phú quý.
Bà sai người giáo huấn Trương An Thế, bảo hắn làm người chính trực, làm quan thanh liêm, sau đó dùng 6000 Vân tiền tích góp nhiều năm làm cho Nhi Ân một bộ trang sức, coi như trọn nghĩa vụ trưởng bối.
Trương An Thế thành thân với tôn nữ của Nhi Khoan tất nhiên là chuyện lớn ở Trường An.
Hoàng đế ban gấm, hoàng hậu ban trang sức, A Kiều tặng một rương vàng, thái tử đưa tới một đôi vòng bạch ngọc.
Tổ mẫu, mẫu thân của Trương An Thế và lão tặc Nhi Khoan tiếp nhận đại lễ của tân nhân, Vân Lang nhận chén rượu của tân nhân rồi cùng Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương rời nhà mới của Trương An Thế.
Còn các tiền trang của Đại Hán thì đưa tới vô số kỳ trân dị bảo.
Sau khi Trương Thang tự sát, thanh danh Trương thị lần nữa lên đỉnh cao mới, quan lớn 2000 thạch ở tuổi hai mươi ba, nhiều năm rồi triều đình chưa có.
So với Trương Thang, Trương An Thế càng được người ta thừa nhận hơn, hắn không còn là ưng khuyển của hoàng đế, mà được coi là năng thần có thứ hạng trên triều đường.
Vì vậy Trương thị cũng thuận lợi cải biến thân phận, Vân Lang xem như đã hoàn thành di nguyện cuối cùng của Trương Thang.
Hôn lễ diễn ra tưng bừng náo nhiệt, lão tặc Nhi Khoan coi như bỏ được tâm sự lớn trong lòng, không còn nơm nớp lo tôn nữ bôi tro trát chấu vào cả họ tộc nữa. Giờ gả đi rồi, giờ ngoại tôn có sinh ra trước thời hạn cũng là Trương thị mất mặt, không phải chuyện nhà mình nữa.
Sau hôn lễ nhịp sống quay trở lại bình thường, mọi người cho rằng cuộc sống cứ tiếp tục như thế thì hoàng đế lại ra một đạo ý chỉ bất ngờ, Vân Triết thành cận vệ hoàng đế.
Không chỉ là loại cận vệ thương mang danh cho có thể hiện ân điển của hoàng đế, mà là loại cận vệ mà hoàng đế đi đâu phải theo đó, dù khi hoàng đế phê duyệt tấu chương cũng phải đứng ở bên rèm.
“ Đây đâu phải là ân điển, bệ hạ giao nhi tử cho A Lang giáo dục, muốn đưa Tiểu Triết tới bên cạnh bồi dưỡng, không chịu thua thiệt tí nào.”
Trong mắt người ngoài đây là ân điển mà mơ cũng chẳng được, tới Vân thị nó liền biến vị.
Cho dù là Hoắc Khứ Bệnh cũng xem thường hành vi của hoàng đế, quá hẹp hòi.
“ Tiểu Triết là đứa bé quá thiện lương, không thích hợp vào sĩ đồ.” Tào Tương lo lắng trùng trùng:
Vân Lang chỉ nhíu mày một cái rồi không nghĩ nữa, cả Tào Tương lẫn Hoắc Khứ Bệnh đều đánh giá thấp đứa nhi tử nhìn có vẻ khờ khạo này của y rồi.
Dù sao Hồng Tụ đang sinh nở, Vân Lang không có nhiều tâm tư để suy nghĩ tới tiền đồ của nhi tử.
Tống Kiều thì khác, vừa nghe tin liền không ngồi yên được nữa, ngay lập tức tới Trường Môn cung.
“ Đi, vì sao không đi.” A Kiều phun từ miệng ra một tràng hạt dưa hấu xuống ao, làm đàn cá đủ màu tranh nhau đớp mồi:
Tống Kiều nghẹn ngào chấm nước mắt:” Đứa bé này từ nhỏ chưa bao giờ rời xa thiếp thân.”
“ Nam nhân rồi phải ra ngoài, cứ ở mãi bên cạnh ngươi như thế, mang tiếng lớn lên trong tay phụ nhân, hay ho lắm sao?”
“ Nhưng mà thằng bé đó quá tâm địa quá thiện lương ...”
Không đợi Tống Kiều nói hết, A Kiều phất tay:” Bên cạnh bệ hạ quá nhiều kẻ gian nịnh, thêm một đứa bé thiện lương có gì không tốt.”
“ Thiếp thân sợ nó chọc giận bệ hạ.”
“ Chọc giận bệ hạ thì sao nào? Chẳng lẽ bệ hạ còn làm hại được nó hay sao?” A Kiều trả lời cực kỳ bá đạo:” Bệ hạ đã thích giáo dục trẻ nhỏ, vậy để bệ hạ giáo dục luôn cả Lam Điền, dù sao nha đầu đó ương bướng quá rồi, ta không nói được nữa.”
Tống Kiều thở phào, có Lam Điền bên cạnh, không lo Vân Triết chịu thiệt.
A Kiều mỉm cười:” Cô đừng lo, A Triết tính tình ấm áp, ở bên cạnh ai cũng thấy dễ chịu, đại điện của bệ hạ lạnh lẽo quá, chính thiếu ánh nắng như A Triết.”
“ Con không muốn tới chỗ phụ hoàng.” Lam Điền mới nghe được một nửa đã từ trong phòng chay ra la lớn:
A Kiều nhướng mày:” Con không đi à?”
Lam Điền kiên quyết lắc đầu:” Không đi, lần trước làm vỡ một món đồ chơi mà bắt A Triết bồi thường, phụ hoàng hẹp hòi.”
“ Nếu con không đi, trời mới biết phụ hoàng con sẽ đổ bao nhiêu tội sẽ đổ hết lên đầu A Triết. Con biết A Triết ngốc lắm, không có con nó sẽ bị bắt nạt.”A Kiều hù dọa:
Lam Điền trúng bẫy ngay, mắt xoay tròn rồi nói:” Đưa Kim Nhật Đê cho con, con sẽ đi.”
A Kiều nhíu mày:” Con cần Kim Nhật Đê làm gì?”
“ Con phạm lỗi, phụ hoàng sẽ trừng phạt bạn chơi, lấy Kim Nhật Đê ra gánh, không tới mức A Triết phải chịu.”
“ Vậy là con có thể thoải mái làm sằng làm bậy rồi phải không?”
Lam Điền bĩu môi, chẳng buồn phủ nhận:” Có cái hoàng cung nát, suốt ngày âm u, nếu con không tự tìm lấy chút niềm vui thì chán chết à?”
A Kiều giờ đã thấm thía cách dạy con sai lầm của mình, không khác gì soi gương thấy mình năm xưa, cảnh cáo:” Không được trêu chọc hoàng hậu.”
“ Con thèm vào, ghét cái vẻ mặt đưa đám của bà ta.”
“ Cũng không được trêu chọc thái tử.”
Lam Điền rụt đầu lại:” Không đi, không đi, con phải tránh hắn thật xa, tránh bị hắn dìm chết dưới ao.”
“ Nói linh tinh ...” A Kiều nổi giận quát át đi, Tống Kiều còn đứng bên cạnh, vài chuyện cần kỵ húy:” Có điều đúng là tránh xa ra, nếu như thái tử kiếm chuyện với con, con đi khóc với phụ hoàng là được.”
Lam Điền rút trong ống tay ao ra một đoản đao ánh sắc xanh, chém hờ vào không khí:” Dám động vào con, con đâm một phát.”
Tống Kiều thất kinh lùi lại, cảm thấy nhi tử chơi với Lam Điền bao năm vẫn lành lặn đúng là kỳ tích, A Kiều lập tức bóp tay Lam Điền, đoạt lấy đoản đao:” Đã bảo con không được dùng độc cơ mà.”
Lam Điền cố cãi:” Đao không có độc, chỉ ngâm trong thùng phân ngựa thôi.”
“ Ở đâu ra thứ này?”
“ Thành Phú Quý, kiệt tác của công tượng Tây Vực.”
A Kiều ném đoản đao xuống đất, quát bảo Đại Trường Thu:” Đi tìm tên Hồ thương khốn kiếp đó giết cho bản cung.”
Đại Trường Thu không chần chừ đi ngay.
Lam Điền nuối tiếc nhìn theo bóng lưng Đại Trường Thu, lẩm bẩm:” Tiếc thế, đó là vũ khí của sát thần tới từ Ba Tư, từng đâm ba vương tử của Kiện Đà La.”
Nghe thế A Kiều càng phẫn nộ, lệnh thay đổi toàn bộ hộ vệ bên cạnh Lam Điền, thủ lĩnh hộ vệ đầy đi Lĩnh Nam thủ biên, không được về, lại sai cung nữ đi lục soát tẩm cung của Lam Điền, nếu để sót vũ khí nào, sẽ giết hết cung nga, hoan quan hầu hạ Lam Điền.
Tức thì Trường Môn cung cho chạy gà bay, Tống Kiều thấy tình thế này không nên ở lại, cáo từ.
A Kiều mắt lạnh như băng cảnh cáo:” Ta nói lại lần nữa, ngươi để Lam Điền tiếp xúc với độc dược của Vân thị, ta đốt cả nhà ngươi.”
Chứng kiến cảnh hôm nay, không cần dặn, đủ Tống Kiều liệt Lam Điền vào đối tượng phòng phạm số một rồi, đặc biệt cần cảnh cáo Tô Trĩ, hai cái thứ họa hại này gặp nhau thì thiên hạ đại loạn, phải biết Tô Trĩ không chỉ có độc dược, độc dược đã là cái gì, Tô Trĩ còn có cả mầm bệnh ôn dịch, thứ đó mới gọi là ....
Dạy con kiểu gì thế ko biết :dead: